Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 31: Hoan ái trong phòng làm việc (18+)




"Xoẹt... " tiếng bị xé rách của chiếc váy ngủ làm cô hoảng sợ, mỗi lần phát sinh quan hệ anh đều xé rách áo quần của cô, thật quá đáng!

"Em sợ cái gì? " anh ghé sát tai cô nói bằng giọng khàn khàn. Sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Anh ngậm một bên ngực cô mà cắn mút

"Không...... Aaaa..."

Hai ngón tay anh không báo trước mà đâm thẳng vào nơi nữ tính đã ướt đẫm của cô. Hạ Tử Di giật mình vội dùng tay che miệng mình lại, cô không cho phép mình ở dưới thân thể người đàn ông này phát ra âm thanh đó.

"Em cứ kêu lên đi...... Đừng cố nhịn! Tôi muốn nghe nó.... " nói xong ngón tay anh càng thô bạo đâm vào sâu hơn bên trong cô.

"Ân........aaa...." Hạ Tử Di lại không nhịn được mà thốt ra âm thanh xấu hổ đó. Tiếng rên của cô làm dục vọng của Lăng Thiên không thể nào kiềm chế được. Ngón tay anh càng tiến sâu vào trong cô..

"Aaa...kh..ông...được..... " một dòng tinh dịch nóng hổi chảy ra làm ướt tay anh. Khuôn mặt cô vì sự kích thích của anh mà ửng hồng.

"Mới đó mà đã thõa mãn rồi sao?" Lăng Thiên nhếch miệng cười rồi cúi đầu xuống hôn lên hoa huy*t của cô. Anh vươn lưỡi liếm nơi hoa huy*t đã ẩm ướt của cô.

"Aaa.....đừng.... Xin...anh.....đừng.....dừng lại....  " tiếng nói đứt quãng của Hạ Tử Di mang ý nghĩa bảo anh dừng lại nhưng lọt vào tai Lăng Thiên thì biến thành "đừng dừng lại ". Lăng Thiên ngày càng hưng phấn, anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng nói bằng giọng khàn khàn.

"Được........ Tôi sẽ không dừng lại.... "

"Aaaaa......."

côn th*t to lớn của anh mạnh mẽ tiến vào hoa huy*t chật hẹp của cô. Cứ như thế ngày càng luật động nhanh hơn làm Hạ Tử Di không ngừng thở dốc.....

"Hạ Tử Di... MàyđiênrồiTại saolạinằmdướithân thể hắnrên rỉ chứTừkhinàomàytrởnêndâm đãng nhưvậy! " Chút lí trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở cô. Tại sao cơ thể lại đi ngược với lí trí như vậy?

"Không được.. phân tâm...... Nhìn tôi..." Lăng Thiên lại kéo cô vào dục vọng một lần nữa, anh tiến sâu hơn vào cơ thể cô.

Chặt quá! Đã nhiều lần làm chuyện này nhưng sao cô vẫn chật như vậy? Anh sắp phát điên vì cô rồi!!

Sau một hồi ra vào liên tục, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một dòng tinh dịch ấm nóng bắn vào cơ thể cô... Hạ Tử Di vì mệt mỏi mà ngất đi, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.

~~~~~~*~~~~~~

Trưa hôm sau....

"Ưm..." Hạ Tử Di mệt mỏi mở mắt.

SaomìnhlạiđâyHômquamìnhđangphòngsách?..... Phòngsách?

Chuyện tối qua như một cuốn phim quay chậm trong đầu cô

Đúng vậy! Cô đã ở dưới thân người đàn ông đó rên rỉ.....

Nghĩ đến đây, trên môi Hạ Tử Di là một nụ cười giễu

===Ở bàn ăn ===

"Thiếu gia... Thiếu phu nhân.....Mời dùng cơm!" thím Trần sau khi xới cơm mở miệng nói.

Lăng Thiên vừa ăn cơm vừa xem biểu hiện trên mặt Hạ Tử Di. Thấy cô chỉ ăn cơm trắng, anh gắp một miếng cá lớn bỏ vào chén cô.

"Em ăn đi! Dạo này em hơi gầy! " Lăng Thiên ôn nhu nói. (Au: chời ơi....anh quan tâm chị ấy kìa!!!)

"...." Hạ Tử Di chỉ im lặng, cô gắp miếng cá cho vào miệng.

"Ọe.... Ọe... " cô vội vàng che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Thấy biểu hiện của cô, Lăng Thiên có chút ngạc nhiên.

"Thím Trần..... Cô ấy không khỏe sao?"

"...thiếu gia....không phải vậy đâu? " thím Trần mỉm cười.

"Không phải??  Sao cô ấy lại.... "

"Theo như tôi đoán thì.....chắc thiếu phu nhân mang thai! "

"Mang thai???" anh ngạc nhiên " thím chắc chứ? "

"Điều này thì tôi không chắc chắn..... Nhưng phụ nữ mà có những biểu hiện như vậy..... Có thể là mang thai! "

"Được rồi! Tôi sẽ gọi Hàn Quân Dật tới xem sao?" trên gương mặt lạnh lùng của anh bỗng trở nên vui mừng. Vì sắp được làm cha sao? Nhưng vẫn chưa chắc chắn thì anh vội mừng gì chứ?

"Dạ.....thiếu gia! "

~~~~*~~~~~

Bà Hạ đang trên đường đến siêu thị mua một ít thức ăn. Bà định hôm nay sẽ nấu một bữa thật ngon mừng Hạ Tử Yên tốt nghiệp.

"À.....quên mất! PhảigọichoTử Di biếtemđãvềrồi.... Nhântiện nói lạiăncơm!! " Đang miên man suy nghĩ chợt có hai người đàn ông lạ mặt đi xe máy giật cái túi xách trên tay bà.

"Á.... Ăn cướp.....ăn cướp.... " Giật mình vì hành động của hai tên cướp, bà Hạ ngã xuống lề đường, la lớn.

Kítttt...... Một chiếc ô tô thắng gấp trước mặt hai tên cướp. Trong xe một chàng trai mở cửa bước ra, vội chặn tên cướp lại.

.......Một lát sau......

"Bác ơi..... Đây là túi của bác? " Chàng trai tốt bụng lúc nãy đi đến trước mặt bà Hạ.

"Ờ......cậu...... Tôi cảm ơn!!! " Bà Hạ nhận lại túi xách từ chàng trai kia rồi vội cảm ơn.

" Không có gì đâu bác! Đây là chuyện cháu nên làm mà?.... Bác có sao không?"

"Bác..... Bác không sao?" bà Hạ đứng lên mà không để ý chân đã bị trật  "A...!"

"Bác... chân bác bị thương à? Để con xem giúp bác!! "

________Tua nhanh______

"Tới nhà bác rồi?! Cảm ơn cháu nhiều..... Hay là cháu vào nhà bác chơi?"

"Dạ....không cần đâu bác!.... Cháu còn... " Chưa kịp nói xong thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Mẹ.... Mẹ đi chợ sao không nói với con! Ờ..... Ai đưa mẹ về thế? " Hạ Tử Yên mở cửa ra thì thấy một chiếc ô tô đầu trước cửa liền thắc mắc hỏi.

ấy là..... gáihômtrước!? Hạ Tử Yên??..... Đâynhàấysao?? Bác gáilúcnàymẹấy?" Trên miệng Hàn Quân Dật nở một nụ cười  "hộiđâyrồi?? "

Vậy là biết danh tính Chàng Trai Tốt Bụng lúc nãy rồi nhé!!)

"Là cô sao?"  Hàn Quân Dật vội vàng mở cửa bước ra. Nếu chậm trễ sẽ tuột mất cơ hội tốt này! (Xem ra anh toan tính ghê nhỉ!!!)

"Ơ...... Anh là.....anh trai Vân Ly?? "

"Hai đứa quen nhau sao?" Bà Hạ ngạc nhiên hỏi.

"Dạ..... Anh ấy là anh trai Vân Ly đó mẹ? "

"Vậy à?? Lúc nãy cậu ấy giúp mẹ giật  lại giỏ xách! Nếu không thì đã bị bọn cướp lấy đi mất!! Mẹ có mời cậu ấy ở lại ăn cơm...... nhưng hôm nay...."

"À.....hôm nay cháu rảnh? " Hàn Quân Dật vội nói.

"Ờ......ờ..... Vậy cháu ở lại ăn cơm cùng gia đình bác nhé! " Bà Hạ như hiểu ra cái gì đó rồi cười nói.

_________Sau khi ăn cơm ______

"Cảm ơn anh! Nếu không có anh chắc mẹ tôi...." Hạ Tử Yên tươi cười nhìn Hàn Quân Dật

"Không có gì! Thôi....tôi về đây!  "

"Ờ.....chuyện lần trước tôi nhờ anh..... Thế nào rồi? Anh đã gặp chị tôi chưa? "Hàn Quân Dật định bước đi thì Hạ Tử Yên lên tiếng

"Sáng nay Lăng thiếu gọi cho tôi.... Nên lát nữa tôi sẽ đến đó! "

"Vậy à?? Anh nhớ nói chị ấy gọi cho tôi nha! " Hạ Tử Yên nghe được chuyện này liền vui lên hẳn.

"Được rồi..... Thôi tôi đi đây! "

"Tạm biệt..... " Hàn Quân Dật lên xe, chuẩn bị khởi động chạy thì Hạ Tử Yên đứng vẫy tay tạm biệt với anh.

Nhìn qua kính chiếu hậu, trên môi Hàn Quân Dật nở một nụ cười nhẹ....