Bảo Bối Con Là Ai

Chương 66




Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Lăng Húc muốn đến chỗ nhà hàng Tây để làm việc.

Sau khi ăn xong cơm chiều, lúc dọn cơm đi rửa bát có vẻ im lặng hơn mọi ngày.

Thiên Thiên ăn xong rồi liền mở TV, sau đó chuyển tới kênh phim hoạt hình nó hay xem lại phát hiện hôm nay không chiếu hoạt hình. Cảm thấy luống cuống, nó đưa mắt nhìn Lăng Dịch.

Lăng Dịch vốn ngồi ở bàn bên cạnh, đứng lên đi đến bên cạnh nó nỏi: “Làm sao vậy?”

Thiên Thiên nói: “Hôm nay không có phim hoạt hình.”

Lăng Dịch lấy điều khiển thử đổi mấy kênh, quả thật là không có kênh nào chiếu, vì thế bảo: “Chắc đã chiếu xong phim hoạt hình rồi.”

“A, ” Thiên Thiên ủ rũ nhìn Lăng Dịch, để Lăng Dịch tùy tiện giúp nó đổi kênh khác có phim hoạt, ỉu xìu ngồi trên ghế sa lông xem.

Lăng Dịch đi tới cửa phòng bếp hỏi Lăng Húc: “Có tâm sự à?”

Lăng Húc “Hửm” một tiếng quay đầu lại, “Không có.”

Lăng Dịch đi đến bên cạnh cậu, giúp cậu lau chén đĩa đã rửa xong, “Sao trông thấp thỏm thế?”

Lăng Húc nhường chỗ lại cho anh, “Em lo ngày mai đi làm không biết có ổn không thôi?”

Lăng Dịch cảm thấy buồn cười, “Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”

Lăng Húc nghiêm túc suy nghĩ, “Không hẳn là vậy, tự dưng thay đổi môi trường làm việc mới, trong lòng cảm thấy bất an.”

Lăng Dịch nói: “Từ từ rồi sẽ quen.”

Lăng Húc nghe anh nói như vậy không đáp lại nữa, đưa tay lấy chén dĩa lại sờ phải ngón tay của Lăng Dịch, bị Lăng Dịch nắm chắc lấy.

Trên tay Lăng Dịch vẫn còn dính bọt xà phòng, Lăng Húc hơi chút dùng sức liền cảm giác được ngón tay của mình trượt khỏi lòng bàn tay Lăng Dịch.

Hình dung như vậy có cảm giác thật sắc tình.

Từ khi cậu hồi phục trí nhớ, chỉ trừ tối đầu tiên đầu óc hỗn loạn cùng Lăng Dịch làm một lần, đến giờ chưa thân thiết lại.

Mấy hôm nay lúc rãnh rỗi Lăng Húc đang chậm rãi chỉnh lại tâm trạng của mình, như lúc trước nói, cậu cần buông xuống một ít thứ, một lần nữa quen thuộc với một ít thứ.

Quá trình có lẽ còn rất dài lâu, cậu cần chậm rãi thích ứng.

Vì thế, lúc bị Lăng Dịch nắm tay, cậu thấy đột nhiên đỏ mặt.

Lăng Dịch đưa đống chén đĩa cho cậu, ôm lấy cậu từ phía sau, vẫn nắm lấy bàn tay cậu cùng thong thả lau rửa chén đĩa dính đầy bọt biển.

Anh muốn cho Lăng Húc đủ thời gian suy nghĩ, không dám gấp gáp sợ Lăng Húc trốn tránh nên không dám giục cậu, để cậu từ từ tiếp nhận anh.

Lăng Dịch chỉ có thể cố gắng, thỉnh thoảng cố ý quyến rũ Lăng Húc, ngầm thể hiện tình yêu của mình.

Giống như bây giờ, Lăng Dịch thì thầm bên tai Lăng Húc: “Muốn tiếp nhận bất cứ cái gì cũng cần có thời gian, đừng vội cũng đừng trốn tránh nó.”

Lăng Húc hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: “Anh đang nói đến chuyện giữa chúng ta sao?”

Lăng Dịch cười cười, “Đôi khi thấy em ngây ngô không hiểu chuyện gì thật đáng yêu.”

Lăng Húc yên lặng, “Anh” cậu khẽ gọi, “Thật ra anh thích em trước kia hơn đúng không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Lăng Dịch không cho là đúng.

Lăng Húc chọt chọt miếng rửa bát, “Chúng ta ở cùng một chỗ phần nhiều là em trước kia không phải sao?”

Lăng Dịch không vội vã phủ nhận, hỏi ngược lại cậu: “Nếu nói thế, vậy chẳng phải là nói 10 hay 20 năm anh sẽ không thích em nữa sao?”

Lăng Húc luống cuống: “Không phải thế.”

Lăng Dịch: “Không có gì khác nhau cả, anh thích là con người của em, không phải là một mô hình vĩnh viễn bất biến, em có tư duy sẽ trưởng thành, chỉ cần là em anh đầu thích.”

“Nhưng mà…” Lăng Húc nói hai chữ rồi lại thôi, vốn cậu muốn nói, sau những gì đã xảy ra, có đôi lúc bản thân cậu còn không cảm thấy là chính mình, vấn đề này rất nặng nề nên cậu không muốn nhắc tới.

Cho nên lúc Lăng Dịch hỏi nhưng mà cái gì, cậu chỉ lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Lúc Lăng Húc quay đầu lại, tằm mắt bắt gặp Thiên Thiên lặng lẽ rời khỏi cửa phòng bếp, nó đang vì phóng nhẹ bước chân nên có vẻ lén lút.

Cậu biết Thiên Thiên khẳng định thấy được động tác thân mật của bọn họ, cảm thấy ngại ngùng, hơi hơi giơ cánh tay lên thoát khỏi cái ôm của Lăng Dịch.

Lăng Dịch khẽ lùi sang một bên, không miễn cưỡng cậu, bước đến cạnh bồn rửa: “Anh giúp em rửa nhanh cho xong.”

Sau khi rửa bát xong, Lăng Húc đi ra khỏi bếp, thấy Thiên Thiên xoay đầu nhìn thoán qua rồi lại làm bộ nghiêm túc chăm chú xem TV.

Lăng Húc đi đến phía sau nó, dùng ngón tay còn hơn lạnh chạm lên cổ Thiên THiên.

Thật ra gần đây Lăng Húc thay đổi rất lớn nhưng Thiên Thiên không hề phát hiện ra, nguyên nhân chính là Lăng Húc thường thường có vài động tác nhỏ cùng ngôn ngữ sửa không được. Như bây giờ, trước kia cậu sẽ không đùa Thiên Thiên như vậy, nhưng thân thể lại phản ứng nhau hơn đầu óc, nhìn thấy Thiên Thiên đã vươn tay ra.

Thiên Thiên giật mình kêu lên, lập tức ngã lên ghế sofa, lăn một vòng suýt rơi xuống mặt đất.

Lăng Húc vội vàng chạy qua bế nó lên.

Thiên Thiên giật mình nhưng lại cười, cảm thấy trò đùa này rất vui.

Lăng Húc ôm nó ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi nó: “Vừa rồi con đứng ở cửa phòng bếp sao lại lén lút đi ra vậy?”

Thiên Thiên: “Không có Gọi oa oa.”

Gọi Oa Oa là tên Lăng Húc đặt cho hoạt hình mà Thiên Thiên đang xem, bởi vì trong phim có con vịt luôn hét loạn hết cả lên, tra tấn lỗ tai nhức cả đầu.

Lăng Húc với lấy điều khiển giúp nó tìm xem có kênh nào có không, đồng thời cũng hỏi nó: “Con tới nói cho ba biết Gọi Oa Oa không có, vì sao lại trộm chạy đi?”

Thiên Thiên ngửa đầu nhìn Lăng Húc cười cười, sau đó lại cúi đầu nói: “Mẹ ôm ba.”

Lăng Húc chẳng may ấn nhầm nút tăng âm lượng, TV chóe lên, cậu lại vội vàng tắt đi. Nói Lăng Dịch là mẹ vốn là bản thân cậu nói bừa, nếu Lăng Dịch biết chắc cậu xấu hổ muốn đào hố chôn mình quá, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể tự nhận hậu quả này.

Cậu nhìn về phía thư phòng, thì thầm bên tai Thiên Thiên: “Đừng nhắc lại lần nữa.”

Thiên Thiên nói: “Nhưng gọi mẹ . . . bác đâu nghe được.”

Lăng Húc nhỏ nhẹ: “Không nghe được cũng không được, từ bây giờ không được gọi như thế nữa.”

Thiên Thiên có chút kích động, “Vì sao ạ?” mãi nó mới có mẹ mà.

Lăng Húc không biết giải thích thế nào cho nó hiểu, chỉ có thể nói cho Thiên Thiên: “Ba đùa con đó.”

Bạn đang �

Thiên Thiên ngạc nhiên mở to hai mắt, “Bác không phải mẹ của con sao?”

Lăng Húc: “Không phải, lần sau không được nói bậy nữa.”

Thiên Thiên bị tổn thương nhưng Lăng Húc lại không phát hiện chuyện này.

Đêm hôm đó, Lăng Dịch dỗ Thiên Thiên đi ngủ phát hiện Thiên Thiên vẫn luôn nhìn anh, thế nào mà một lúc sau mắt đã ngân ngấn nước.

Lăng Dịch định ngồi kể truyện cổ tích cho nó nghe, lúc này chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Sao thế, sao con lại khóc?”

Thiên Thiên nhớ kĩ ba đã dặn không kể cho Lăng Dịch nghe chuyện này, nước mắt đã tuôn ra nhưng nhất định không chịu nói gì, chỉ lấy hai tay che mặt lại.

Lăng Dịch nhìn nó thương tâm như vậy, cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Bảo bảo, vì sao con khóc?”

Thiên Thiên dùng sức hít mũi, dùng cánh tay lau nước mắt, vừa lắc đầu vừa ho khù khụ, nó nói: “Bác, con ngủ, bác ngủ ngon nha.”

“Từ từ đã” Lăng Dịch có chút nóng vội “Nói cho bác biết vì sao con khóc đã?”

Thiên Thiên không chịu nói, nó vừa khóc vừa nhắm mắt lại cố giả vờ mình đang ngủ.

“Lăng Húc! Lăng Húc!” Lăng Dịch lớn tiếng gọi Lăng Húc lại đây.

Lăng Húc vừa mới tắm rửa xong, đang dùng khăn lau đầu, cậu đi vào phòng Thiên Thiên, kỳ quái hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lăng Dịch nói: “Vì sao Thiên Thiên lại khóc?”

Lăng Húc khẽ nhíu mày, ngồi sát vào giường nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên quả nhiên khóc đỏ hoe cả mắt thật thương tâm, cậu lập tức sốt ruột, “Thiên Thiên?”

Thiên Thiên mở to mắt nhìn cậu, nói chuyện có vẻ khó khăn: “Ba, con ngủ đây.”

Lăng Dịch cầm khăn giấy vào phòng.

Lăng Húc đang ngồi ở bên giường, hỏi Thiên Thiên: “Con nói đi, sao con lại khóc?”

Thiên Thiên không nói lời nào, hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Lăng Húc.

Lăng Dịch đưa khăn giấy tới, Lăng Húc đưa cho Thiên Thiên lau nước mắt nước mũi, cậu cúi đầu nhìn Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Sao con lại khóc, con nói cho ba nghe được không?”

Thiên Thiên có chút do dự, nhìn thoáng qua Lăng Dịch, sau đó nói với Lăng Húc: “Nói thầm”

Lăng Húc vội vàng đáp: “Được, nói thầm.”

Lăng Dịch thấy Thiên Thiên chỉ đồng ý nói cho Lăng Húc nghe mà lại không muốn nói cho mình, cảm thấy có chút bị thương, nhưng anh vẫn nhìn Thiên Thiên cười cười, nói: “Vậy con cứ nói thầm cho ba nghe đi” sau đó liền tự động đi ra ngoài, tự an ủi mình hai người ở với nhau nhiều năm như vậy, thân thiết hơn là chuyện bình thường.

Chờ đến khi Lăng Dịch đi ra ngoài, Lăng Húc nhìn Thiên Thiên hỏi: “Bây giờ có thể nói được chưa?”

Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Con thật sự không có mẹ sao?” Nó vừa hỏi xong, cảm thấy bi thương nên lại ngân ngấn nước mắt.

Lăng Húc lập tức ngây ngẩn cả người, cậu thật sự không ngờ Thiên Thiên vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng, chỉ biết dỗ bé: “Không phải…”

Không phải như thế thì là thế nào? Cậu không thể bảo với Thiên Thiên, nghiêm túc mà nói, nhìn theo khía cạnh sinh học thì cậu là mẹ, còn anh mới là ba.

Lời như thế sao cậu có thể nói ra cơ chứ.

Thiên Thiên lại đang rất muốn nghe được lời giải thích từ cậu.

Lăng Húc chỉ có thể nói tiếp: “Con có mẹ.”

Nhưng Thiên Thiên không chịu “Mẹ là bác sao?”

“Không phải bác, mà là”

“Con không chịu!” Thiên Thiên đột nhiên kiên định nói, nó hít sâu một hơi, quay lưng về phía Lăng Húc, nói, “Không cần nữa!”

Lăng Húc thở hắt ra, bối rối muốn kéo tóc của mình nhưng nháy mắt nghĩ tới Thang Lực, lại rụt tay về, cậu giúp Thiên Thiên kéo chăn lên, vừa cẩn thận dém lại góc chăn cho nó, đứng dậy tắt đèn, từ từ rời khỏi phòng.

Trở lại phòng, Lăng Dịch cầm sách trên tay, làm như không để ý mà hỏi han: “Sao nó khóc thế?”

Lăng Húc nào dám nói cho Lăng Dịch biết nguyên nhân, đành phải nói: “Không có gì, chắc mai phải đi học nên cảm xúc không tốt ấy mà.”

Lăng Dịch nhìn biểu cảm của Lăng Húc, cảm thấy Lăng Húc không nói thật nhưng anh không tiếp tục hỏi nữa, bỏ sách trên tay xuống: “Thôi đi ngủ đi.”

Lăng Húc lặng lẽ đi đến bên giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống, “Anh—— ” cậu khẽ kêu lên.

Lăng Dịch đang định cởi nút áo ngủ, nghe cậu kêu thì dừng lại.

Lăng Húc nói: “Anh nghĩ em nên nói với Thiên Thiên thế nào, nói cho Thiên Thiên biết thật ra em mới là mẹ?”

Lăng Dịch nghe Lăng Húc hỏi như thế, hơi hơi nhíu mày hỏi cậu: “Thiên Thiên nhớ mẹ à?”

Lăng Húc không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Vấn đề này không biết phải nói sao mới tốt, Lăng Dịch suy nghĩ một lát mới bảo: “Em nói với nó, nó là con của hai chúng ta, cả hai đều là ba của nó. Mẹ chỉ là một cách xưng hô thôi, nhà chúng ta không gọi như vậy.”

Lăng Húc chần chờ một chút, “Nó cũng gọi anh là ba sao?”

Thật ra Lăng Dịch rất muốn rất muốn nghe Thiên Thiên kêu anh một tiếng ba, chẳng qua anh không muốn Thiên Thiên nghi ngờ, hại Thiên Thiên suy nghĩ lung tung nhận thức không đúng, vì thế anh nói: “Xưng hô không phải vấn đề quan trọng, chỉ cần nó biết chúng ta là người một nhà là được rồi.”

Lăng Húc nghe thế, gật gật đầu.

Lăng Dịch nói với cậu: “Đi ngủ đi.”

“À” cậu hoảng hốt hồi phục lại tinh thần “Ngủ thôi.”