“Anh…. Anh đùa em hả?”
Diệp Băng mắt chẳng mở to hơn mắt con muỗi là bao nhiêu, nhìn chăm chăm vào
chiếc máy bay đồ chơi ở giữa sân bay. “ Sáng nay anh có đập đầu vào cái gì
không đấy?”
Hình Thiên cũng bất lực
nhìn chiếc máy bay, cũng không thể gọi là chiếc máy bay được, mà là một đống
sắt vụn thì đúng hơn.
Và bây giờ…..
“Oh, sorry mấy baby” Diệp
Tư cười cười với mấy cô em xinh đẹp đang cố sán lại gần anh ta. ‘Để mấy em đợi
lâu rồi!”
“Chúng ta đi thôi!” Cái
đầu xinh đẹp của Diệp Băng đã được tân trang thêm một cục tức to bự, kéo Hình
Thiên đang đứng cười. Đúng là cười thật nhưng rất khó để nhận ra, nét mặt vẫn
giữ nguyên vẻ lạnh lùng, cao ngạo hàng ngày.
“Diệp tiểu thư…” Lăng
Tranh cũng vất vả chen qua đám con gái phiền nhiễu đang vây quanh mình để đến
gần chỗ Diệp Băng.
Và có thể khảng định
người đã đứng sẵn bên cô không thích hành động này chút nào.
“Thị trưởng, ngài có việc
gì đến thành phố khác sao?” Diệp Băng cười tủm tỉm nhìn liếc sang Hình Thiên,
sau đó lịch sự cúi chào Lăng Tranh.
“À… Không có phi công nên
tôi đã hoãn chuyến bay lại rồi!”
“Tiếc thật nhỉ! Hay để
Diệp Băng đưa ngài đi!” Diệp Băng ra vẻ thích thú, trông như con mèo nhỏ vừa
được thỏa mãn điều gì đó. “Ngài đến thành phố nào?”
“À, thành phố Ước Mơ
nhưng Diệp tiểu thư không phiền gì chứ!”
“Không sao! Không sao
thật mà! Tôi đang nghỉ phép.”Diệp Băng vội vàng thêm câu thanh minh phía sau, cười
cười gượng gạo. “Với lại tôi cũng đang muốn lái máy bay.”
“Vậy phiền Diệp tiểu thư
rồi!” Lăng Tranh cũng cười lại, sau đó quay sang nói với Hình Thiên. “Nguyên
soái, ngài có muốn đi cùng luôn không? Thành phố Ước Mơ có rất nhiêu cảnh đẹp!”
“Cảm ơn thị trưởng! Tôi
và Băng Băng cũng đang định đến đó!” Câu trả lời của Hình Thiên dập tắt luôn hi
vọng tự do của Diệp Băng.
Không thể phủ nhận có một
số người sinh ra chỉ để khiến người khác thất vọng. Và Nguyên soái đây là một
minh chứng thực thụ.
Cả quãng đường lái máy
bay, Diệp Băng ỉu xìu như cái bánh đa bị nhúng nước. Còn nữa…. hình như loại
nước này cực kì khó khô thì phải.