Sau khi an ủi Ánh Ngọc, Viêm Tước về nhà....mở cánh cửa chính hầu như chẳng có ai ở nhà....Giờ này thì người hầu cũng nghỉ ngơi rồi....Nếu như bình thường thì sẽ thấy Minh Tuyết ngồi trước ghế sopha chờ anh trở đợi anh ăn cơm nhưng anh chẳng bao giờ ăn...Nhìn như bây giờ anh thấy không quen...Anh nghĩ chắc cô ấy giận nên chạy qua nhà bạn rồi....
Sau đó lặng lẽ trở lại phòng....Bất ngờ.. anh thấy đơn li dị trên bà....Tức giận...liền gọi điện trợ lí thân cận của anh quát to : Mau kiếm Diệp Minh Tuyết về cho tôi mau " Sau đó cúp máy...không kịp cho trợ lí nói" vâng"
Cô tưởng làm như vậy là cô có thể trốn khỏi tôi sao...Món nợ năm đó tôi chưa tính xong mà đã bỏ chạy....CÔ ĐỪNG MƠ
Anh xé nát tờ đơn li hôn trong tay......
--- ------ ------ ------ ------ ---
Sáng hôm sau
- Con gái cưng của Diệp thị bị tại nạn giao thông, mất máu quá nhiều nên mất mạng trước khi được đưa tới bệnh viện, ông Diệp quá đau buồn, cơn đau tim tái phát. Con trai trưởng Diệp Minh Thành lên nắm chức tổng giám đốc.... ........- Những thông tin này được truyền nhau khắp nơi....trên bản tin thành phố....trên đầu những tờ báo chính trị....
Còn Viêm Tước nghe từ trợ lí , không tin vào sự thật trước mắt, tất cả là giả, tất cả là cô ta dựng lên để thoái khỏi anh.....Anh không tin...Mới hôm qua còn đứng trước mặt anh sao hôm nay lại......Anh không tin.....liền cho trợ lí điều tra.....
Anh nghĩ cô chỉ muốn trốn anh, trở về nhà mẹ đẻ để tránh anh...Nhưng khi anh tới nhà cô thì nhà họ Diệp toàn một màu trắng.....đây chỉ là mơ thôi đúng không....Cô ấy chưa chết, cô ấy không thể chết...chưa trả nợ xong thì sao mà chết...Nhất định cô ấy chưa chết....
Anh đứng không vững , lảo đảo lui về phía sau,.....Một bàn tay đỡ anh
Quay lại, Minh Tuyết , là cô....anh mừng rỡ lại ôm cô ấy...
Nhưng đã làm anh thất vọng....cô ta không phải là Minh Tuyết là Ánh Ngọc....cô ta cất tiếng hỏi: Anh không sao chứ "
Anh lắc đầu trả lời....
Cô thật sự đã đi sao?? Đi xa anh mãi sao......Anh không cần cô ta.....Diệp Minh Tuyết , tôi hận cô....
--- ------ ------ ------ -------
Sau vài ngày,anh chuyện gì làm cũng làm không xong, cứ mơ mơ màng màng,.....thư kí bên anh cũng thở dài.....
Một người bạn của anh- David lên tiếng : " Cậu cần nghĩ ngơi"
- Không ,tớ không cần nghĩ ngơi - Anh lên tiếng nhưng vẫn bắt David vẫn bắt anh về....Nhờ trợ lí của anh đưa anh về tất nhà...Không cho đi dâu lung tung....
Anh thật không muốn về nha, anh lấy công việc để quên đi hình bóng kia nhưng càng làm càng nhớ...không thể quên....về nhà....nơi anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô là nơi lúc trước cô ở....Căn phòng thật nhỏ nhưng sao lại ấm áp hơn những nơi khác như thế....
Có phải anh đã làm sai rồi không.....không nên đưa thù hận của quà khứ vào tương lai của anh....Anh có lẽ đã yêu cô mất rồi.....Nhưng giờ nhận ra còn cơ hội sao.....
Bây giờ, em đang ở nơi anh không thể với tới, anh xin lỗi...