Chiều muộn hôm ấy, sau khi tan học, Thiên Kỳ đã ngay lập tức vào bệnh viện để thăm Đinh Đinh. Lúc cậu vừa đến thì An quản gia đang ở đó cùng Đinh Đinh, An Tử Yến thì về nhà thay quần áo, tắm rửa rồi sẽ đến thay ca để chăm sóc Đinh Đinh. Nằm cả một ngày ở bệnh viện, ngoại trừ những lúc anh hai đọc sách cho cậu nghe, lúc anh hai làm đi làm Đinh Đinh chỉ toàn ngủ thôi, An quản gia thì cũng lớn tuổi rồi nên cũng không cùng cậu nói chuyện được chính vì thế khi thấy Thiên Kỳ đến Đinh Đinh không khỏi vui mừng.
- Này, rốt cuộc là tại làm sao cậu lại để cho bị đánh ra tới nông nỗi này vậy hả? – Thiên Kỳ hỏi giọng vừa trách vừa thương. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Đinh Đinh.
- Cậu Thiên Kỳ ở đây chơi với cậu ba nhé, bác đi mua thức ăn cho cậu ấy đã – An quản gia nhanh chóng tìm cớ tránh đi khi thấy Thiên Kỳ bước vào
- Vâng! được ạ, bác cứ đi đi ạ - Thiên Kỳ nói.
- Bác mua cho cháu cháu gà nhé An quản gia – Đinh Đinh phụng phịu nhõng nhẽo
- Ưh, bác biết rồi – Dứt lời An quản gia nhanh chóng quay lưng, mở cánh cửa rồi cất bước.
Đinh Đinh và Thiên Kỳ bấy giờ mới lại tiếp tục cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai cậu nhóc.
- Tớ có biết đâu, tớ thực sự không biết mấy bạn đó là ai cả. Bọn họ lại có đến năm người ai cũng cao to hết, tớ muốn chạy cũng không chạy thoát được.
- Thế cậu có biết tại sao chúng nó đánh cậu không?
- Hình như..hôm qua tớ có nghe loáng thoáng là hình như vì tớ đứng thứ hạng cao hơn một bạn nào trong đó ấy,nghĩ cùng kì ghê, chỉ vì cái thứ hạng mà có thể ra tay đánh người khác sao?
- Sao lại không, cậu nghĩ trên đời này ai cũng đơn thuần như cậu à, đừng nói đến thứ hạng mà đôi khi chỉ vài đồng bạc cũng có thể giết nhau đấy, người lớn có cái ganh đua của người lớn, trẻ con cũng có cái đố kỵ của trẻ con. Đinh Đinh ơi là Đinh Đinh, biết phải làm sao với cậu đây, hèn gì mà anh hai cậu lúc nào cũng lo cho cậu là đúng rồi. Nghe đây, lần sau nếu tan học mà anh cậu vẫn chưa đến thì tớ sẽ ở lại cùng cậu,hoặc tụi mình sẽ về cùng nhau hiểu chưa hả?
- Hì hì..tớ biết cậu mắng tớ thế thôi chứ Thiên Kỳ là tốt với tớ nhất mà. Tớ biết rồi, nhớ rồi mà, đừng lo nữa. Mà sao hôm nay cậu cứ như là anh hai tớ ấy, nói chuyện cứ như ông cụ non – Đinh Đinh vừa nói vừa cười trêu cậu bạn
- Tớ không biết nữa, chắc dạo này bị ảnh hưởng từ cậu á. Dạo này hay đọc mấy cuốn sách về triết lý nhân sinh..
- Hả? này cậu nói thật hay đùa thế, Hạng Thiên Kỳ mà cũng có ngày thích sách à. Chuyện này coi bộ khó tin đây- Đinh Đinh làm ra vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ.
- Này, đừng có ra vẻ khinh thường tớ, bộ cậu tưởng chỉ có mình cậu thích đọc sách đấy à. Nhìn cái mặt cậu kìa, nếu cậu không phải đang bị thương tớ đã cho cậu một đấm rồi ấy.
- Cậu dám không, nếu cậu mà đấm tớ tớ sẽ bảo anh hai tớ đấm trả lại cậu á. Hì hì.
- Coi kìa, coi kìa lại lôi anh hai ra dọa tớ rồi, ai chẳng biết cậu có anh hai tốt.. đừng có lúc nào cũng mang ra khoe à – Thiên Kỳ nói vẻ như nửa đùa nửa có chút chạnh lòng..mặt cậu hơi xụ xuống
- Thôi nào, tớ xin lỗi, không phải tớ cố tình chạm đến tâm sự của cậu đâu. Chỉ là vì tại thấy cậu đến thăm nên tớ vui quá mà cao hứng nói ấy mà, đừng giận tớ nha – Đinh Đinh tỏ vẻ hối lỗi nói.
- Ha ha, cậu bị tớ lừa rồi, tớ có phải con gái đâu mà có chút xíu chuyện đó mà cũng giận..À quên nữa, đang tính nói với cậu chuyện này nè. Thật ra, tớ biết cái thằng nhóc cầm đầu trong vụ đánh cậu là ai rồi.
- Hả bạn đó là ai? Mà sao cậu lại biết.
- Thằng nhóc đó tên là Dư Thắng. Tại sáng nay, tớ đến trường có nghe mấy thầy cô với bạn bè trong trường xôn xao vụ ngày hôm qua tại bãi đất trống sau lưng trường mình có mấy nam sinh đánh nhau, à mà đúng hơn là năm nam sinh to cao đánh một nam sinh khác nhỏ con yếu thế hơn. Hỏi ra mới biết đó chính là cậu. Rồi đến giờ ra chơi ấy, nghe đâu là đã tìm ra danh tính của cả năm nam sinh đó rồi, thằng nhóc cầm đầu bị đình chỉ học luôn rồi.
Nghe đâu, sau đó nó còn bị đánh thê thảm á, nhưng người đánh là ai thì tất nhiên là không ai biết cả…
Bất giác Đinh Đinh cảm thấy giật mình, cậu linh cảm chuyện này có liên quan đến anh trai của cậu. Bởi hơn ai hết Đinh Đinh hiểu rõ, từ nhỏ đến giờ bản năng bảo vệ cậu của anh hai là vô cùng mãnh liệt..cậu ngồi ngây người ra một lúc …
- Này..này cậu làm sao thế?
- Hả..tớ…tớ…, Thiên Kỳ này thế cậu có biết giờ cái người tên Dư Thắng ấy ra sao rồi không? Thê thảm tới mức nào, tớ lo quá..tớ có cảm giác cái người mà đánh Dư Thắng là anh hai tớ..
- Cảm giác gì, tớ đoán chắc mẩm là anh hai cậu chứ còn ai. Người khác thì có thể không biết nhưng tớ là bạn của cậu hơn một năm nay rồi, anh hai cậu thương yêu cậu như thế nào chẳng lẽ tớ không biết. Mà cậu việc gì phải lo, anh hai cậu lớn rồi, anh ấy còn là Tổng giám đốc một tập đoàn lớn như thế chắc hẳn làm gì cũng có tính toán rồi..
- Nhưng mà..tớ vẫn lo à..lỡ mà Dư Thắng đó nó bị làm sao..liệu anh hai tớ có bị đi tù không, có bị cảnh sát bắt không. Với lại tớ nghĩ, dù sao thì..tớ cũng không sao rồi, anh hai tớ làm thế thì có hơi quá đáng không? – Đinh Đinh không dấu được vẻ lo lắng tột độ nói.
- Này…An Tử Đinh, cậu đừng có thánh thiện quá mức như vậy có được không, cậu bảo cậu không sao mà cậu đã vào bệnh viện nằm đây hả, vậy nếu cậu mà có sao chắc giờ này tớ không còn được nói chuyện với cậu nữa, nếu đến lúc ấy thì những gì anh hai cậu làm là có quá đáng không hả? Lúc tụi nó đánh cậu như thế cậu có thấy quá đáng không?. Tớ thấy cậu có vấn đề quá rồi đấy, trong chuyện này tớ hoàn toàn đứng về phía anh hai cậu, cậu làm ơn đừng có với ai cũng dành cho họ một tấm lòng bao dung như thế đi..
- Ờ thì..thì…
- Nhưng đó mới chính là điểm đáng quý nhất của bảo bối nhà anh mà, phải không bảo bối?- Một giọng nói cất lên từ phía sau cánh cửa, thì ra An Tử Yến đã đến từ lúc nào và anh đã nghe toàn bộ câu chuyện của hai cậu nhóc.
- Anh…anh hai…anh hai đến lâu chưa, sao đến mà còn không vào? Vậy anh hai đã nghe hết những gì tụi em nói rồi sao? – Đinh Đinh căng tròn đôi mắt hỏi.
- Ừ! Nghe hết rồi. Giờ em tính sao, tính nói gì với anh hai đây hả? – An Tử Yến nhìn đứa em vẻ bình tĩnh nói..
- Dạ..dạ …không. Nhưng mà…là anh hai làm…thật hả anh hai…anh hai đã đánh cái người tên Dư Thắng đó à?
- Ừ, anh hai đã cho nó một bài học, ai bảo nó dám động chân động tay với bảo bối của anh.- An Tử Yến nhìn thẳng vào mắt của Đinh Đinh nói, giọng không chút giấu diếm. Rồi anh đưa tay gạt một sợi tóc rủ xuống lông mày của cậu. Bất chợt, Đinh Đinh dùng bàn tay hất tay An Tử Yến ra.
Hành động đó của Đinh Đinh khiến cho cả An Tử Yến và Thiên Kỳ đều không khỏi bất ngờ. An Tử Yến bối rối hỏi:
- Bảo..bảo bối…em..làm sao vậy? Có …chuyện gì vậy?
- Anh hai..em không muốn nói chuyện với anh hai nữa..anh hai đi ra ngoài đi..- Đinh Đinh làm bộ mặt giận dỗi nhìn anh trai nói..
- Bảo bối sao vậy? Giận anh à, giận anh chuyện đã đánh Dư Thắng sao, anh hai làm vậy là để dằn mặt thằng nhãi ranh đó, cho nó chừa luôn cái thói hống hách bắt nạt bạn bè luôn. Không lẽ anh hai làm thế là sai sao? Thôi nào, bảo bối, đừng giận anh hai mà có được không. Nếu vì chuyện này mà bảo bối giận anh hai, anh biết phải làm sao. Anh hai buồn rồi nè, buồn lắm á. – An Tử Yến nét mặt hiền từ nhìn đứa em, đôi mắt gợn lên vẻ u buồn nhưng cũng đầy sức quyến rũ.
- Em không biết đâu, nhưng mà tại em thấy lo. Lỡ như anh hai giận quá mà anh đánh chết người đó, rồi cảnh sát người ta điều tra, rồi người ta bắt anh hai của em vào tù thì làm sao. Em không muốn, em sợ à, không ai được đem anh hai của em đi đâu hết, không ai được bắt anh hai của em à..- Đinh Đinh nói rồi, cậu dùng hai bàn tay vẫn còn yếu đập vào thành giường..
- Ôi trời ơi, sao mà thương thế này cơ chứ, không có đâu, không có ai bắt anh hai đâu mà. Anh hai của bảo bối luôn ở đây mà. Không sao đâu nha, đừng có lo, đừng có khóc mà – An Tử Yến nhìn thấy hành động và lời nói ngây thơ của Đinh Đinh anh vừa cảm động lại vừa cảm thấy buồn cười. Anh nhẹ nhàng ôm cậu em nhỏ vào lòng, bàn tay anh vỗ nhẹ vào vai cậu..Đinh Đinh được đà, ôm lấy anh trai mà khóc nức nở.
Thiên Kỳ chứng kiến tất cả những cảnh tượng đó, cậu khẽ cười một cái rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cậu thấy lòng mình se sắc đến lạ, chưa lúc nào cậu cảm thấy ganh tỵ với Đinh Đinh như lúc này. Cậu ước giá mà những gì bố mẹ nuôi nói với cậu đều không phải là sự thật, vì dù họ thực sự rất yêu thương cậu nhưng họ với cậu vẫn là những người không có cùng một dòng máu. Cậu cũng khao khát có được một người anh trai yêu thương chiều chuộng để được giống như Đinh Đinh, được giận dỗi rồi được vỗ về…
Rốt cuộc gia đình cậu ở đâu, họ có còn nhớ đến cậu hay không? Họ có còn ở đây hay không, họ có còn sống trên đời này hay không? hàng loạt câu hỏi thi nhau nhảy múa trong đầu cậu. Đột nhiên, từ phía xa xa cậu nhác thấy có bóng dáng cao cao mà vững chãi của một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, đôi lông mày rậm, đôi mắt nâu hiền lành đang từ từ phía xa bước đến gần..rồi dừng lại trước mặt cậu. Trong giờ khắc ấy, hai đôi mắt dừng lại nhìn nhau.. Rõ ràng là hai người xa lạ, chưa hề quen biết, chưa từng gặp mặt nhưng tại sao lại cảm thấy quá đỗi thân quen thế này..
- Thiên Kỳ..em vào với bảo bối nhà anh một lát, anh đi làm một số thủ tục cho nó, đợi anh trở lại rồi hãy về nhé – An Tử Yến từ trong phòng của Đinh Đinh bước ra, cất tiếng xóa đi khoảng không trầm mặc đó.
- Dạ, anh cứ đi đi ạ..cứ để Đinh Đinh cho em ạ - Thiên Kỳ lễ phép đáp cậu vừa định quay bước đi
- Này,đến rồi mà làm gì thừ người ra đó. À quên nữa, khoan đã Thiên Kỳ để anh giới thiệu đây là Khang Thái, bạn thân và cũng là trợ thủ của anh – An Tử Yến vỗ nhẹ lên vai người bạn của mình khiến anh bấy giờ mới sực tỉnh..- Khang Thái đây là Thiên Kỳ, cậu nhóc là bạn thân nhất của bảo bối nhà mình đó, mà hai người chắc lần đầu gặp nhau đúng không..
- Ừ.ừ- Khang Thái ậm ừ rồi anh chậm rãi bước đến chỗ Thiên Kỳ đang đứng chìa bàn tay phải ra trước mặt cậu rồi nói “ Chào em, rất vui được biết em.”. Thiên Kỳ bấy giờ cũng bối rối vô cùng cậu không hiểu trong bản thân mình trào dâng cảm xúc gì. Vài giây sau cậu mới đưa bàn tay trái của mình ra bắt tay Khang Thái, khẽ nói “ Dạ, em chào anh, em cũng rất vui vì được biết anh”.
- Thôi được rồi, màn làm quen coi như xong, chúng ta còn gặp nhau dài dài mà. Cậu đi với tôi đi, để hai đứa nhóc chúng trò chuyện. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. – An Tử Yến giục khi thấy Khang Thái cứ đứng tần ngần mãi không thôi..
Sau cùng, Thiên Kỳ cũng gạt đi sự lúng túng trong bản thân mình, cậu nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình thường rồi đẩy cánh cửa đi vào phòng Đinh Đinh..
- An Tử Yến này, cậu nhóc Thiên Kỳ ấy..sao mới lần đầu gặp cậu ấy mà tớ có cảm giác rất quen thuộc nhỉ…có khi nào…- Khang Thái vừa đi bên cạnh An Tử Yến vừa bâng khuâng nói..
- Cậu chỉ khéo tưởng tượng thôi, không có chuyện ấy đâu. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế đâu, có lẽ cậu thấy thân thuộc là vì cậu nhóc là bạn tốt của bảo bối nhà tớ, hai đứa chơi thân với nhau nên cảm giác như vậy cũng bình thường à..- An Tử Yến nhanh chóng trấn an người bạn của mình, anh biết điều mà Khang Thái nói đến là gì. Nhưng An Tử Yến không nghĩ rằng trái đất này lại nhỏ như thế được. Hơn nữa, Thiên Kỳ vốn là cậu ấm duy nhất của một gia đình cũng là khá là giàu có mà, không thể có chuyện cậu với Khang Thái có mối quan hệ cùng nhau…
- Ừ, có lẽ cậu nói đúng. Chắc dạo gần đây, tớ vì áp lực từ bố mẹ, yêu cầu tớ phải đi tìm được em trai tớ trở về nên tớ có phần hơi nhạy cảm…
- Ừm..cậu nghĩ vậy thì tốt rồi..
- À mà này, sáng nay tại sao cậu không đến công ty vậy..Không phải cậu đi tìm thằng nhóc Dư Thắng để trả thù cho em cậu đấy chứ?- Khang Thái hỏi như bắt thóp An Tử Yến.
- Cậu biết rồi còn hỏi làm gì? – An Tử Yến không hề phủ nhận.
- Tôi biết ngay mà, nhưng mà..cậu có để cho thằng nhóc biết cậu là ai không đó, lỡ như nó biết cậu là An Tử Yến thì phiền lắm..- Khang Thái lo lắng nói.
- Khang Thái ơi là Khang Thái, cậu có phải là bạn tôi không đấy, tôi mà đã giải quyết chuyện gì thì chỉ có thể gọi là “sạch sẽ hơn cả sạch sẽ”.An Tử Yến tôi là ai chứ?- An Tử Yến tự tin trấn an người bạn mình
- Ừ, tôi biết tính cậu nhưng tôi vẫn hỏi lại cho chắc chắn. Vậy Đinh Đinh nó có biết không?
- Biết rồi..lúc nãy thằng nhóc Thiên Kỳ đã nói cho bảo bối nhà tôi biết rồi.
- Vậy thằng nhóc phản ứng thế nào? Chắc là nó sẽ lo cho cậu lắm đó.
- Haiza, nó còn đòi giận tôi nữa đó. Nghĩ lại thấy sao mà thương không thể tả được. Thằng nhóc bảo nó sợ tôi lỡ mà ra tay lấy mạng của thằng nhãi Dư Thắng kìa rồi lỡ như bị cảnh sát bắt, sợ phải đi tù..nó bảo nó không muốn ai đem anh hai của nó đi đâu hết..Ôi, bảo bối của tôi..- An Tử Yến vẫn không khỏi cảm động khi nhắc lại những hành động của đứa em trai khi nãy.
- Mà rốt cuộc là cậu đã làm gì với thằng nhóc Dư Thắng đó vậy?- Khang Thái tò mỏ hỏi
- Có gì đâu, cũng chỉ là tặng nó vài chục roi điện lên người thôi. Cho nó biết cái sai khi dám động thủ với em trai bảo bối của An Tử Yến này..-
- Vài chục …roi…điện…hả…? –Khang Thái nghe xong mà khẽ rùng mình- rồi lại nói – An Tử Yến à, thật may tôi không phải là kẻ thù của cậu.
- Này, cậu nói thế là ý gì đó, bộ cậu muốn làm kẻ thù với tôi sao?
- Hơ, tôi nói thế khi nào. Tôi đã nói là thật may khi tôi là bạn của cậu mà. Thật đúng là xui xẻo cho những kẻ trót dại động vào em trai của cậu.
- Cậu biết vậy là tốt đó, cho nên nếu như sau này mà có bất mãn gì với tôi thì cứ tìm tôi mà đối phó nhé, đừng tìm bảo bối của tôi, tôi không biết lúc đó vì bảo vệ em trai tôi mà tôi sẽ làm gì đâu – An Tử Yến bông đùa với Khang Thái nhưng dường như đó chính là lời tuyên ngôn của anh đối với bất kì ai.
- Tôi biết rồi, nhưng tôi và cậu sinh ra vốn là bạn rồi, không thể thành kẻ thù được đâu..
- Cậu bớt nói mấy câu sến sủa ấy đi, nghe mà nổi cả da gà.
…………………….
…………………………………………
Hai chàng trai anh tuấn, mĩ mạo cứ đi bên nhau, khoác vai nhau và cùng nhau nói những chuyện mà người ngoài nghe qua cứ tưởng như là vô thưởng vô phạt nhưng nếu chịu khó để tâm thì trong mỗi một câu đều ẩn chứa những hàm ý sâu xa.
Riêng về phần Dư Thắng thì đúng như những gì Thiên Kỳ đã nói. Hắn tất đã bị đình chỉ học tại trường “ Hải Trạch “ nhưng thực ra đình chỉ chẳng qua chỉ là một cách nói mà thôi. Đúng hơn là hắn làm sao có thể bước chân đến ngôi trường này một lần nào nữa, vì hắn biết rất có thể người đó, cái người tự xưng là anh trai của An Tử Đinh đó đã làm cho hắn một phen hồn phách tiêu tan, dù thân thể bị hành hạ đến tơi tả một cách dã man nhưng đó cũng là do hắn tự chuốc lấy. Hôm đó, sau khi An Tử Yến rời đi một lúc lâu thì hắn mới được tìm thấy trong trạng thái là gần như mê man bất tỉnh, toàn thân người đều là máu.
Tìm thấy hắn không ai khác chính là đám lâu la của bố hắn. hắn được đưa vào bệnh viên trong trạng thái đó, bố của hắn xót con muốn một mực tìm ra cái kẻ đã làm chuyện này với hắn nhưng dù có làm đủ mọi cách cũng không thể khiến hắn khai ra được. Vì hắn biết nếu như hắn nói ra, hắn chắc chắn sẽ chết, người hôm đó, cái người con trai đó thực sự quá đáng sợ. Hắn chỉ vì trong một phút giây quen giở thói côn đồn mà động vào một quả bom chết người để giờ đây dù thân thể bị hành hạ đến nông nỗi này cũng chỉ dám ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bị Dư Minh gặng hỏi mãi, biết bố sẽ không chiu từ bỏ nếu hắn vẫn một mực không chịu nói ra kẻ thủ ác với hắn là ai, bất quá hắn mới bịa ra một lý do là do hắn đi đánh bạc nợ tiền người ta mà không chịu trả nên bị người ta thuê giang hồ đánh đập hắn. Lý do này theo Dư Thắng thì có thể thuyết phục được Dư Minh bố của hắn, bởi hắn biết hắn vốn là đứa con hư hỏng phá gia chi tử của bố hắn rồi. Chuyện hắn đi đánh bài, hay gây gổ đánh nhau với đám côn đồ này đám côn đồ nọ rồi bị người ta trả thù cũng không còn là chuyện lạ nữa. Nhưng Dư Minh dù sao cũng là một tên đại lưu manh đội lốt thương nhân kia thì có thể đoán biết được, tại cái đất Thượng Hải này không một phường lưu manh nào dám ra tay một cách tàn độc như vậy với con trai của hắn được..
Thế rồi bằng kinh nghiệm và nhiều mối quan hệ cá nhân của hắn trong giới giang hồ, hắn đã tìm ra được người đó thì ra đó chính là An Tử Yến là kẻ mà hắn căm ghét nhất trên thương trường nhưng cũng khiến hắn khiếp sợ nhất bởi chính An Tử Yến chứ không phải ai khác là người tố cáo hắn về hành vi cho vay nóng và vay nặng lãi trá hình dưới những sòng bài, làm cho sản nghiệp của hắn gầy dựng vất vả gần 10 năm trời tại Macao bị tiêu tan, cũng chính An Tử Yến đã tiết lộ thông tin rằng hắn làm lợi bất chính bằng việc buôn bán phụ nữ và trẻ em vị thành niên làm cho hắn phải tiêu tan mất bốn căn biệt thự tại Bắc Kinh để trả tiền cho việc được tại ngoại.. Hắn biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp nên dù có xót đứa con trai, hắn cũng đành nín nhịn. Hắn sẽ chờ, chờ một ngày..khi có cơ hội, hắn sẽ đánh bại An Tử Yến và hắn thề sẽ đòi lại món nợ mà An Tử Yến đã gây ra cho hắn cũng như con trai hắn….
…………………………………………..
………………………………………………..
Sau một nằm viện, vì sức khỏe tốt lên nhiều, hơn nữa vì chán cảnh phải nằm bệnh viện, cộng thêm lo sợ việc thiếu bài vở mà Đinh Đinh nằng nặc đòi anh hai cho cậu xuất viện, dù anh hai bảo cậu phải ở lại thêm một tuần nữa mới cho cậu về..
- Anh hai Đinh Đinh khỏe rồi, cho Đinh Đinh về nhà đi, Đinh Đinh muốn về nhà à – Đinh Đinh phụng phịu nói với anh trai khi An Tử Yến vừa mới đến chăm sóc cậu thay cho An quản gia.
- Anh hai đã nói là không được, bảo bối vẫn còn yếu lắm, chưa về được đâu. Về nhà lỡ có chuyện gì rồi sao, bảo bối ngoan, chịu khó ở lại thêm một tuần nữa thôi rồi anh hai cho về nha – An Tử Yến ôm lấy Đinh Đinh dỗ dành cậu..
- Không chịu à, không chịu đâu. Đinh Đinh muốn về nhà, Đinh Đinh nhớ chiếc giường ở nhà, Đinh Đinh nhớ căn phòng ở nhà, Đinh Đinh nhớ vườn cây nhà mình, Đinh Đinh thực sự rất nhớ à..- Cậu nhóc Đinh Đinh thấy anh trai đang dỗ dành mình nên được thế ra sức mà mè nheo..
- Anh hai biết, anh hai biết là bảo bối nhớ nhà lắm rồi, nhưng sức khỏe của bảo bối thì làm sao. Thôi hay ở lại thêm ba ngày nữa cũng được, sau ba ngày anh hai để bảo bối xuất viện nha…
- Không à….không à…Đinh Đinh muốn về ngay hôm nay à…ngay hôm nay cơ. Đinh Đinh nhớ các bạn ở trường, Đinh Đinh nghỉ học nhiều rồi, nghỉ nữa sẽ không theo kịp bạn bè…Tại sao anh hai không cho Đinh Đinh về nhà chứ, hay là anh hai không thương Đinh Đinh nữa, hay là…anh hai muốn để Đinh Đinh ở lại bệnh viện này để cho anh hai có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn…anh hai là không thương Đinh Đinh nữa, là không thương Đinh Đinh nữa à..- Đinh Đinh như được đà thắng xông lên, cậu cứ lắc đầu nguầy nguậy, tay cứ đập mạnh vào thành giường, chân cũng quẫy không ngừng, chưa dừng ở đó lại còn bắt đầu màn thút thít ra.
Nếu như bình thường với tính cách của An Tử Yến, à mà không cần phải là An Tử Yến mà là một người anh trai dù có thương yêu đứa em nhỏ của mình đến mấy cũng sẽ bị mấy trò nhõng nhẽo trẻ con này mà làm cho bực mình. Thế nhưng, trong tình cảnh rất có thể tượng tượng được là An Tử Yến lại không thể thắng được đứa em của mình. Khi thấy cậu nhóc hết đập tay rồi quẫy chân, lại còn bắt đầu khóc thút thít nữa, lòng anh cảm thấy xót xa, anh sợ thằng nhóc khóc rồi lại làm ảnh hưởng đến vết mổ, sợ thằng nhóc vận động cơ thể mạnh rồi lại động vào những chỗ đau trên cơ thể..
- Thôi..đừng dỗi nữa bảo bối cưng của anh. Nếu không muốn ở lại bệnh viện nữa thì anh hai cho bảo bối về nha., được chưa nào – Anh dịu dàng nói, rồi ôm lấy đầu của đứa em vuốt nhẹ nó…
- Thật hả anh hai, anh hai không gạt Đinh Đinh đấy chứ - Đinh Đinh thừa thắng xông lên, vùng mạnh khỏi vòng tay của An Tử Yến và hỏi.
- Ừ, anh hai không có gạt bảo bối đâu. Như vậy được chưa, bằng lòng em chưa?- An Tử Yến lại nhẹ nhàng hỏi, anh đưa đôi mắt trìu mến nhìn đứa em.
- Hoan hô anh hai, hoan hô anh hai, anh hai muôn năm, anh hai số một. - Đinh Đinh nhảy cỡn lên vui mừng sau khi cậu xác nhận lại một lần nữa từ chính người anh của mình…
- Ấy!cẩn thận thôi, kẻo ngã bây giờ..đừng có nhảy mạnh như thế chứ bảo bối – An Tử Yến đưa tay giữ lấy thân người đứa em khi thấy cậu nhóc thăng người lên cao vì vui mừng. Anh nhìn những cử chỉ dáng điệu của đứa em rồi lắc đầu mỉm cười.
An Tử Yến không thể phủ nhận rằng trước tất cả mọi người anh đều có thể thắng, nhưng trước đứa em bé bỏng, yếu đuối của mình anh hầu như lúc nào cũng là kẻ bại trận…
Sau khi gọi An quản gia đến thu xếp đồ đạc, làm xong một vài thủ tục. An Tử Yến đưa Đinh Đinh trở về nhà, trước khi lên xe Đinh Đinh nhác thấy anh hai có một cuộc gọi nào đó hình như rất bí mật không muốn cho cậu biết, nhưng cậu lại không muốn hỏi nhiều nên đành thôi. Trong lòng cậu nhóc có chút gì đó lo lắng, không biết anh hai đang muốn làm gì mà cứ tỏ vẻ lấm la lấm lét khiến cậu cứ thắc mắc mãi không thôi.
Nhưng chưa hết ở đó, lúc từ bệnh viện ở nhà dù anh hai cứ luôn hỏi cậu có mệt không, có thấy đau ở đâu không, vậy mà lại không chở cậu thẳng về nhà, mà anh hai lại đưa cậu đến một nơi…một nơi mà cậu rất thích.
Đó là nơi góc quảng trường của tháp truyền hình Thượng Hải Đinh Đinh nhớ lúc còn nhỏ mỗi khi cậu buồn chuyện gì, hay mỗi lần bị bố đánh, chỉ cần anh hai đưa cậu ra đây, anh hai cõng cậu trên lưng rồi cho những chú chim bồ câu ăn là cậu liền vui vẻ trở lại…cũng khá lâu rồi, anh hai mới lại đưa cậu ra đây…
- Anh hai, sao…sao hôm nay anh hai lại đưa Đinh Đinh đến chỗ này vậy??
- Đây chẳng phải là nơi mà bảo bối thích đến sao, mỗi lần bảo bối buồn hay bị đau do cái người đó đánh anh hai đều đưa em ra đây ngắm cảnh và cho bồ câu ăn nữa, chỉ cần có thế là bảo bối liền vui vẻ trở lại mà không đúng sao?
- Dạ, đúng là như vậy, chỉ là do em thắc mắc em không hiểu sao hôm nay anh hai lại đưa em đến đây à, tại cũng lâu lắm rồi mà.
- Ừ, cũng lâu lắm, anh hai xin lỗi nhé, thời gian vừa rồi anh hai bận công việc quá, ngay chỗ mà bảo bối của anh thích nhất anh cũng không đưa em ra đượ hôm nay, coi như là quà mừng em xuất viện đó, vậy có được không? – An Tử Yến dịu dàng nhìn đứa em trai ôn tồn nói.
- Dạ!..tất nhiên là được rồi ạ. Hi hi. Yêu anh hai quá à..”Moah..”
- Hơ, lại hôn trộm anh đấy à?- An Tử Yến bối rối hỏi khi bị đứa em bất ngờ hôn lên má anh một cái..
- Tại vì anh hai đẹp trai quá à, Đinh Đinh thương anh hai lắm á..- Đinh Đinh ba lém nói.
- Ừ, anh hai cũng thương bảo bối nhiều!
………………….
………………………………………………….
Hai anh em nhà họ An ngồi trên xe một lúc thì trời cũng đã nhá nhem tối, An Tử Yến lái xe đưa Đinh Đinh trở về nhà.. Khi cậu vừa bước vào nhà, thì bất ngờ Khang Thái, Thiên Kỳ và cả An quản gia nữa hình như là đã trốn kĩ trước đó ở đâu đó trong nhà, chạy ùa ra và bắn đầy những pháo giấy lên người cậu. Cậu vui đến nỗi cười híp mắt. Sau đó thì là một bữa tiệc nho nhỏ nhưng ấm áp. Thì ra đây chính là món quà anh hai chuẩn bị cho cậu, mừng ngày cậu xuất viện…Trong lòng Đinh Đinh cảm thấy hạnh phúc vô ngần. Ai cho rằng cậu là một cậu bé đáng thương, từ khi còn quá nhỏ đã mất đi tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ cậu không biết, nhưng riêng với bản thân Đinh Đinh cậu luôn cảm thấy mình thật hạnh phúc, vì anh hai cậu là An Tử Yến…ba chữ đó đối với cậu thiêng liêng và trân quý biết nhường nào.
……………………….
Buổi tối trước giờ đi ngủ tại phòng của anh em Đinh Đinh – biệt thự nhà họ An
- Anh hai, anh hai hôm nay em vui lắm anh hai ạ. Anh hai làm em cảm động quá à..- Đinh Đinh choàng tay ôm lấy thân người của An Tử Yến nói.
- Vui lắm đúng không, chỉ cần Đinh Đinh vui là anh hai cũng vui rồi.
- Dạ. hì hì, nhưng mà anh hai này, nếu như mà có một ngày Đinh Đinh không còn ở bên anh hai nữa anh hai có nhớ Đinh Đinh không?- Đinh Đinh bất giác hỏi một câu vu vơ..
- Em nói cái gì vậy bảo bối, tại sao lại hỏi mọt câu vớ vẩn như vậy chứ, tại sao lại muốn rời xa anh hai, em là bảo bối của anh hai, cả đời này anh hai sẽ không để em rời xa anh đâu. Nên đừng hỏi những câu như thế này nữa, anh hai giận đó..- An Tử Yến phản ứng một cách mạnh mẽ trước câu hỏi của đứa em..
- Hm…Đinh Đinh chỉ hỏi đùa thôi mà, sao anh hai nghiêm trọng thế. Hm..cho Đinh Đinh xin lỗi, em sẽ không hỏi những câu như thế nữa đâu..”Oáp..” em buồn ngủ rồi anh hai…
- Ừm, thôi ngủ đi, ngủ rồi sáng mai dậy sớm còn đi học..- An Tử Yến ôm lấy đứa em trai vào lòng, đưa tay nhấn công tắc đèn..căn phòng chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch….
Nhưng chính hai anh em An Tử Yến cũng không thể nào biết được rằng, sau giấc ngủ bình yên này…sớm mai đến lại mang theo một cơn gió mạnh…để rồi bất chợt câu hỏi vu vơ của Đinh Đinh …có hay không sẽ trở thành hiện thực…