Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 87: Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao?






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 87: Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao?
"Dừng xe!!!" Nhược Nhiên cầm cái túi của mình, tức giận hét lên, kéo cửa xe.

"Két
" Tư Đồ Hiên Nhiên đột nhiên phanh xe khiến xe chợt dừng lại.
Khuôn mặt Nhược Nhiên nghiêm lại, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, rồi mở của xe đi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Nhược Nhiên, Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một tiếng,vỗ mạnh vào bánh lái.
"Đáng ghét!"
Cô ình là một đưa bé sao?
Hắn sẽ đuổi theo để chơi với cô à? Buồn cười.
Nhìn bóng lưng tức giận của cô vừa cầm cái tùi vừa đi, Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một tiếng, nổ xe, lao nhanh.
Cô muốn đùa thì hắn sẽ cho cô đùa, hắn không rảnh rỗi chơi với cô.

Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao?
Thế nên, hai người tạm biệt nhau trong không khí không vui.
Nhược Nhiên cầm cái túi, khuôn mặt uất ức như muốn khóc, sao hắn lại đôi xử với cô như vậy, sao Tư Đồ Hiên Nhiên lại quá đáng thế chứ.
Cô lại không thể làm gì.
Một cô gái bị mắng như vậy sao có thể chịu nổi?
Tư Đồ Hiên Nhiên này, thật khiến người ta chán ghét.
Nhược Nhiên rất bực, cầm túi đi dọc trên đường, cô cố gắng không để cho nước mắt mình chảy xuống.
Cầm điện thoại, cô muốn gọi cho Hạ Nghênh Lam.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này có nên nói cho cô ấy biết không.

Mở ra điện thoại di động, cô thấy tin nhắn của Bạch Hạo Minh.
"Em khỏe chứ?"
Nhìn tin nhắn này lại khiến lòng cô càng thêm phiềm muội, tắt điện thoại rồi ném vào túi, rồi cô cứ đi dạo một mình.
Cô chưa từng hối hận vì đã gả cho Tư Đồ Hiên Nhiên, bởi Tư Đồ Hiên Nhiên đã xuất hiện đúng lúc, trả tiền viện ình.
Bất kể hắn ra mục đích gì, dù sao hắn cũng tạo cho cô động lực, cố cứu người thân của cô.
Thật ra thì, Nhược Nhiên không ghét Tư Đồ Hiên Nhiên đến vậy, chẳng qua là người đàn ông đó luôn làm chuyện tổn thương người khác, chỉ cần chút lời nói thôi đã khiến người ta cảm thấy đau rồi.
Nhớ tới sắc mặt của Tư Đồ Hiên Nhiên thì Nhược Nhiên chợt tức giận, cầm cái túi của mình, bất chợi đi tơi một cao ốc.