Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 82: Sinh ra khát vọng!!!






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 82: Sinh ra khát vọng!!!

"Tư Đồ Hiên Nhiên... anh..." Nhược Nhiên bị nhốt lại, tay cô nắm thật chặc cái túi trong tay mình, sợ hãi hét lên.
Lúc này ánh mắt Tư Đồ Hiên Nhiên thật muốn dọa người, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Nhược Nhiên.
"Trầm Nhược Nhiên, tôi thật muốn bóp chết cô!" Hắn đột nhiên cúi người sát và khuôn mặt Nhược Nhiên, ôm chặt cô vào lòng.
"Anh làm gì vậy?" Khuôn mặt hắn càng ngày càng tiến tới gần Nhược Nhiên, gần tới mức họ có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Thân thể hắn dán chặc vào người Nhược Nhiên, không buông ra.
Trong không gian chật hẹp của thang máy, mập mờ lan tỏa.
Nhược Nhiên ngu ngơ nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, khuôn mặt mắt hắn mang theo tức giận rõ ràng, đôi mắt lạnh băng.
Nhưng động tác của hắn lại khiến người ta... người ta ...

Nhược Nhiên khẽ tránh người, nhưng lại càng bị áp chặt hơn, cô có chút bối rối nhìn lướt qua đèn chỉ thị trong thang máy.
Trời ạ, mới tầng 17.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh buông ra, buông tôi ra!"
Cảm giác này, khiến Nhược Nhiên cảm thấy bối rối, cô đập tay vào sau lưng Tư Đồ Hiên Nhiên, muốn đẩy hắn ra.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn sự phản kháng kia của Nhược Nhiên, tức giận trong mắt càng thêm lan tràn.
Hắn hận không được bóp chết cái cô gái mang cho hắn bao nhiêu phiền toái này, nhưng khi nhìn đôi môi ướt át mềm mại của cô, và bởi vì gương mặt bối rối ngượng ngùng chuyển hồng khiến đáy lòng hắn sinh ra khát vọng.
Chết thật, hắn bị sao vậy.

Không phải là hẳn muốn lôi cô ra ngoài để đánh ột trận sao?
Hiện tại hắn cảm thấy thời gian như đang biến mất.
"Cô ngậm miệng lại cho tôi!!!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng gầm nhẹ, đôi môi ấm áp của áp vào trán Nhược Nhiên.
Hương thơm dễ chịu của hắn xông lên chóp mũi Nhược Nhiên!"
Với khoảng cách gần như vậy khiến Nhược Nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể hắn, khuôn mặt cô đỏ bừng.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, cái tên khốn kiếp này, anh mau buông tôi ra! " Cô hét to lên rồi căn môi, che dấu bối rối của mình.