Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 77: Không yên lòng






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 77: Không yên lòng
Nhược Nhiên không đồng ý, cũng không cự tuyệt, mà cô chỉ nhẹ nhàng tách bàn tay Bạch Hạo Minh ra rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng đi xa của cô, trên khuôn mặt đẹp trai của Bạch Hạo Minh hiện lên nét ảm đạm.
Đầu ngón tay vương lại hơi ấm của cô ở cốc nước tranh đôi diện kia lẳng lặng ở nơi đâu, chỉ là người đã đi rời.
Nhược Nhiên, rốt cuộc em còn chút tình cảm nào với tôi nữa không!
Nhược Nhiên mím môi, đi ra khỏi phòng ăn, Hạ Nghênh Lam thấy vậy lập tức quay xe ra đón cô.
"Nhược Nhiên, sao nhanh vậy?"
Nhược Nhiên cũng không nói lời nào mà chỉ cầm túi xách của mình để ngồi vào trong xe thể thao của Hạ Nghênh Lam, sau đó nhìn về phương xa.
Cô rất tức, Hạ Nghênh Lam không nói gì mà lại đưa cô tới gặp anh ta.
Khi Hạ Nghênh Lam thấy sắc mặt Nhược Nhiên không tốt thì cô kéo tay Nhược Nhiên lại.

"Nhược Nhiên, cậu giận tớ à?" Hạ Nghênh Lam nói, lòng chột dạ.
Nhược Nhiên không nói lời nào, tựa đầu sang một bên.
"Được rồi Nhược Nhiên, tớ sai rồi, lần sau không bao giờ ... làm vậy, được không?" Hạ Nghênh Lam kéo tay Nhược Nhiên, lấy lòng nói.
Thân thể Nhược Nhiên tránh sang một bên, nhìn chằm chằm Hạ Nghênh Lam: "Sau này, không bao giờ... cậu cũng đã nói một câu như vậy rồi."
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trên khuôn mặt Hạ Nghênh Lam lập tức hiện lên một nụ cười, kéo Nhược Nhiên.
"Chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi." Hạ Nghênh Lam vui vẻ cười, lái ô tô đi.
Nhược Nhiên không nói gì mà chỉ gật đầu, trong đầu nhớ lại lời nói của Bạch Hạo Minh.
Ăn cơm xong, Nhược Nhiên trở về trung tâm, lòng không yên một chút nào.

Lúc buổi chiều, tài xế tới sớm để đón cô.
Trở về biệt thự Tư Đồ gia, Nhược Nhiên nhốt mình trong nhà không đi ra ngoài.
Một đêm này, Tư Đồ Hiên Nhiên không trở về, cả Tư Đồ gia lạnh tanh trống trơn.
—————Ngôn Tình là Thiên Đường—————
Sáng sớm ngày thứ hai, Tư Đồ Hiên Nhiên đang trong phòng làm việc của tập đoàn Tư Đồ gia.
"Tổng giám đốc." Bí thư gõ ôm cặp tài liệu trong tay, khuôn mặt thấp thỏm đứng trước phòng làm của hắn gõ cửa.