Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 288: Đôi môi non mềm chạm qua cằm hắn.






________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Hàn

Tuy rằng Tư Đồ Dật không lên tiếng, thế nhưng, cô rất là muốn ở lại, cô sẽ tiếp cận Tư Đồ Dật nhiều hơn một chút.
Tôi Cẩm Vy gật đầu, lên lầu hai cùng Nhược Nhiên.
Trong phòng khách, chỉ còn lại một mình Tư Đồ Hiên Nhiên.
Hắn nhẹ nhàng nhấc đôi chân thon dài của mình, nhìn hắn ngồi trong phòng khách rất an tĩnh, như đang suy nghĩ.
Cuối cùng, sắp xếp xong cho Tô Cẩm Vy, Nhược Nhiên thở sâu một hơi, trở về phòng mình.
Vừa ăn cơm ở dưới lầu xong, cô dẫn Tô Cẩm Vy lên lầu, Tư Đồ Hiên Nhiên nhận một cuộc điện thoại đã vội vã rời khỏi nhà, xem ra là có việc gấp.
Cô lo liệu xong cho Tô Cẩm Vy, mới chậm rãi trở về phòng của mình, ngáp nhẹ một cái, Nhược Nhiên cũng có chút buồn ngủ.
Đẩy cánh cửa vào phòng của mình, tay vươn ra bật đèn phòng, còn chưa chạm vào, Nhược Nhiên đã cảm thấy có tiếng hít thở trầm trầm truyền đến.

Cô ngạc nhiên, còn chưa kịp kêu lên, một cánh tay ấm áp đã đặt trên eo cô, gắt gao ôm chặt lấy cô, tay còn lại kéo cô vào lồng ngực ấm áp.
"Nhược Nhiên, là tôi!" Giọng nam lạnh lùng vang lên, không có ý cười.
"Tư Đồ Dật?" Nhược Nhiên ngạc nhiên, lúc này, đèn trong phòng sáng lên, Nhược Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt của Tư Đồ Dật.
Cô hơi nhíu mày, nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay của Tư Đồ Dật:
"Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"
Đối với động tác ôm ấp của Tư Đồ Dật, Nhược Nhiên có chút bất mãn.
Tư Đồ Dật bước lên một bước, khuôn mặt không có ý cười, trầm trầm mở miệng: "Tại sao lại để Tô Cẩm Vy ở lại."
"Không tại sao cả." Sau khi Nhược Nhiên tránh khỏi Tư Đồ Dật, cô không nói cái gì nữa.

"Nhược Nhiên, chị không dám nhìn tôi!" Hắn tiến nhẹ lại gần, ngửi mùi thơm trên tóc của Nhược Nhiên, trong đôi mắt có chút mị hoặc.
Thế nhưng, khóe môi lại là hơi lạnh.
"Không có gì không dám nhìn!" Nhược Nhiên thản nhiên xoay người, muốn đối diện với Tư Đồ Dật.
Thế nhưng, Nhược Nhiên không ngờ rằng Tư Đồ Dật tiến lại gần như vậy, lúc xoay người, đôi môi chạm nhẹ vào cằm Tư Đồ Dật.
Nhất thời, ánh mắt Tư Đồ Dật trở nên u ám.
Hơi thở nhè nhẹ, đôi môi non mềm chạm qua cằm hắn, gợi lên khát vọng trong lòng Tư Đồ Dật.