Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 282: Hiện giờ, phải để tôi ăn no đã!






________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã

Trời mới biết hắn muốn cô đến cỡ nào, khát vọng đến cỡ nào, đối với một người chưa từng trải như Nhược Nhiên khiến hắn thật thống khổ, tưởng nhớ dịu dàng của cô.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng hôn cổ Nhược Nhiên, hôn lên tất cả da thịt cô.
Nhược Nhiên bối rối thở dốc, cảm giác trong đầu cô là một mảng trống không, tay không tự chủ nhẹ nhàng túm lấy tóc Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cảm thấy hắn đang dò tới nơi thần bí kia của cô.
Lúc không khí trong phòng nóng lên, thì chợt có tiếng gõ cửa của Hạ Tư Thần, anh ta cười nói: "Tôi đã cho người giúp việc chuẩn bị đồ ăn, hai người xuống ăn đi."
Giọng nói của Hạ Tư Thần làm cho toàn bộ lý trí Nhược Nhiên quay trở lại, cô mở to hai mắt, dùng sức đẩy hai tay của Tư Đồ Hiện Nhiên đang ở trên người mình.

"Anh ... anh buông ra, tôi muốn ăn cơm!" Mặt cô đỏ lên chứa đầy lo lắng.
Nhược Nhiên giãy dụa thân thể, hai tay kéo lại y phục của mình, bao gồm cả cảnh xuân trước ngực.
Tư Đồ Hiên Nhiên bất mãn nheo mắt lại rồi trợn to, Hạ Tư Thần đáng chết này, hắn vừa mới khiến Nhược Nhiên buông chống cứ, sắp công thành đoạt đất, hiện tại lại bị quấy rầy, thật là đáng chết!
Nhưng bây giờ Nhược Nhiên không kháng cự nổi, Tư Đồ Hiên Nhiên đứng dậy, nhìn Nhược Nhiên yêu mị nằm dưới thân mình.
Cúi đầu mở miệng: "Đợi lát nữa đi, hiện giờ, em phải để tôi ăn no đã!" Bàn tay nhẹ nhàng tiến tới tháo nút áo sau lưng của Nhược Nhiên.
Cô không còn chút sức lực nào, thiệt là...tại sao có thể cho phép Tư Đồ Hiên Nhiên làm tới lần thứ hai được chứ?

Nhược Nhiên đỏ mặt biến dạng, không đợi cô phản kháng, Tư Đồ Hiên Nhiên lại áp môi xuống thêm lần nữa.
Khiến cho Nhược Nhiên như đang bị rơi vào chiếc lưới mình của mình.
"Tư Đồ... Tư Đồ Hiên Nhiên... anh..." Giọng nói kiều mỵ của Nhược Nhiên vang lên trong phòng, cùng với tiếng thở dốc của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Ngoài cửa, đôi lông mày của Hạ Tư Thần lộ ra đắc ý, anh ta cười cười đi xuống, xem ra, còn phải đợi họ thêm một lát nữa rồi.