__________________________________
Convert+ beta: Mã Mã
Editor: Thiên
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt Vưu Tiểu Ái mang theo ý cười, tràn đầy kiên quyết, tràn đầy yêu thương với Bạch Hạo Minh.
"Tiểu Ái, em muốn theo anh sao?" Trong đôi mắt của Bạch Hạo Minh hiện lên vẻ không thể tin được, hỏi lại một lần nữa.
Vưu Tiểu Ái nặng nề gật đầu, tay cầm vé máy bay giơ giơ lên không trung với nụ cười chói lọi: "Hạo Minh, dù bất kể như thế nào, em sẽ không rời khỏi anh, cho dù anh không thích em!"
Em muốn đứng ở bên cạnh anh!
"Tiểu Ái..." Ánh mắt Bạch Hạo Minh sáng lên, nhìn nụ cười trên mặt Vưu Tiểu Ái, rồi nhẹ nhàng buông hành lý ra, tiến lên một bước vươn tay ôm lấy Vưu Tiểu Ái kéo vào trong lòng.
"Cảm ơn em..." Giọng nói trong vắt của Bạch Hạo Minh mang theo một chút cảm kích.
Anh ra nước ngoài, bên cạnh cũng chỉ Vưu Tiểu Ái, như vậy kiên quyết làm theo ý mình đi.
Thấy động tác của Bạch Hạo Minh, Vưu Tiểu Ái trợn to hai mắt, không thể tin được. Cô không biết Bạch Hạo Minh vì cái gì mà như vậy, nhưng mà trong lòng bỗng cảm thấy mừng rỡ. Hạo Minh, Hạo Minh chưa bao giờ đối diện với cô như vậy, chưa từng có.........
Vành mắt của cô ươn ướt, chợt hiện ra tâm nguyện, thật ra thì những gì cô thật sự muốn không nhiều lắm, làm mấy chuyện đó là quá đủ rồi, cũng bởi vì Bạch Hạo Minh, chẳng qua là cô cố chấp thích Bạch Hạo Minh.
Bạch Hạo Minh nhẹ nhàng đẩy Vưu Tiểu Ái ra, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
"Tiểu Ái, cám ơn em ở bên cạnh anh, Nhược Nhiên nói rất đúng, anh nên vì mình mà bỏ cốc cà phê đó đi rồi." Ánh mắt thản nhiên của Bạch Hạo Minh ẩn chứa ấm áp.
"Tiểu Ái, anh không thích em nhưng có lẽ anh cũng nên thử!" Anh tự ình một cơ hội nữa.
"Hạo Minh..." Vưu Tiểu Ái không thể tin được, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy ấm áp cùng bình thản trong mắt Bạch Hạo Minh như vừa rồi. Hơn nữa, anh còn đứng đợi cô. Trong lòng dâng lên vui sướng khó nói cùng hạnh phúc, rốt cục Bạch Hạo Minh cũng buông xuống, tim của anh ấy có thể tiếp nhận người khác rồi. Bất kể như thế nào, cô có cơ hội, dù hiện tại Bạch Hạo Minh chưa thích cô nhưng cô có cơ hội.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Vưu Tiểu Ái thật muốn khóc lớn vì hạnh phúc.
"Đi thôi, phải lên máy bay rồi." Bạch Hạo Minh cười cười, nhấc hành lý của mình.
Vưu Tiểu Ái ra sức gật đầu, lau nước mắt của mình: "Hạo Minh, chờ em với......" Vưu Tiểu Ái cầm điện thoại, chạy ra cách Bạch Hạo Minh vài mét.