____________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhìn khuôn mặt trắng bệnh của cô, ánh mắt Tư Đồ Dật đau khổ, xoay người đi ra ngoài.
Thấy hắn đã ra ngoài, Nhược Nhiên liền chạy ngay ra khóa trái cửa phòng, sau đó chán nản nằm lên giường.
Ông trời ơi, vừa rồi, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?
Cô... cô làm gì vậy? Tư Đồ Dật làm gì vậy?
Nhược Nhiên rất bối rối, vùi mình vào trong chăn, trong đầu là một màn hỗn độn.
Cô không biết nên làm gì.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Tư Đồ Hiên Nhiên truyền tới từ ngoài cửa: "Trầm Nhược Nhiên, cô làm gì trong phòng vậy?"
Nhược Nhiên hít sâu một hơi, ổn định lại run rẩy của bản thân, cố gắng nói lớn với anh ta: "Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh đừng làm phiền!"
Nghe cô nói vậy, hắn hừm lạnh một tiếng, rồi xoay người đi xuống, không hề quấy rầy cô.
Nghe thấy bước chân rời đi của Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên hít sâu một hơi, hiện giờ cô không thể để Tư Đồ Hiên Nhiên đi vào được.
Chắc chắn môi cô đang sưng, Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn qua là sẽ biết.
Đến lúc đó sẽ loạn mất, cho nên cô không thể để Tư Đồ Hiên Nhiên biết.
Hai tay Nhược Nhiên run rẩy, không cách nào tin những lời Tư Đồ Dật nói là sự thật, và cả chuyện vừa rồi.
Quá. . . . . quá đáng rồi, cũng quá vớ vẩn.
Cô là chị dâu hắn, sao hắn lại làm chuyện như vậy.
Sao lại cưỡng hôn cô?
Sao Tư Đồ Dật lại làm vậy chứ?
Cả một đêm, Nhược Nhiên cố gắng an ủi mình, nhưng những lời nó và cả nụ hôn của Tư Đồ Dật khiến tâm tình Nhược Nhiên không thể ổn định nổi.
Sáng sớm, ánh dương chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, Nhược Nhiên chán nản ngồi dậy, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Vì sao Tư Đồ Dật lại nói những lời như vậy, muốn cả hai không được tự nhiên sao.