Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 223: Không muốn để Tư Đồ Hiên Nhiên biết






____________________________
Convert: Mã Mã
Editor: Châu

Chương 223: Không muốn để Tư Đồ Hiên Nhiên biết.
"À...Tôi đi gặp một người bạn! Đi một chút sẽ về ngay!" Nghe thấy Tư Đồ Hiên Nhiên sắp về nhà, bước chân Nhược Nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng đi ra ngoài.
"Thiếu phu nhân, cô có cần tài xế đưa đi hay không?" Chú Quyền nhìn về phía Nhược Nhiên hô to.
"Không cần đâu!" Nhược Nhiên không quay đầu lại khẽ lắc lắc tay ra hiệu, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi cửa biệt thự.
Cô cầm túi xách bước ra cửa, vẫy tay gọi một chiếc taxi, chạy về hướng quảng trường.
Cô cũng không biết tại sao cô lại không muốn cho Tư Đồ Hiên Nhiên biết, có lẽ là do cảm thấy những chuyện như thế này, không nói vẫn tốt hơn.
Vả lại, cô cũng không làm gì mờ ám, chỉ là đến gặp Bạch Hạo Minh lần cuối trước khi anh ta xuất ngoại mà thôi, cũng không có gì quan trọng để nói.

Nhược Nhiên tự an ủi mình, yên lặng ngồi trên xe taxi, nhìn cảnh vật hai bên đường từ từ lùi về sau.
Cô nắm chặt túi xách trong tay, trong lòng có chút khẩn trương.
Nửa tiếng sau, Nhược Nhiên trả tiền rồi xuống xe, cô đứng ở một góc quảng trường, nhìn quán cà phê ở phía xa kia, rồi lại nhìn xuống đồng hồ trên tay, còn mười mấy phút nữa là sắp bảy giờ rồi.
Bầu trời đã hoàn toàn tối lại, không khí xung quanh có chút se lạnh, phố thị đã lên đèn, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Nhược Nhiên hít một hơi thật sâu, bước từng bước xuyên qua quảng trường rồi đi tới quán cà phê.
Hẹn nhau đúng bảy giờ, nhưng hiện tại vẫn chưa tới giờ, Nhược Nhiên nghĩ rằng chắc Bạch Hạo Minh vẫn chưa tới, nên đẩy cửa đi vào quán cà phê đợi anh ta trước.
Không khí ấm áp bên trong quán, hòa với tiếng nhạc êm dịu giống như dòng nước chảy êm dịu, làm cho người ta có cảm giác thật yên tĩnh.

Nhược Nhiên đi vào bên trong quán, nhìn xung quanh, không ngờ lại thấy Bạch Hạo Minh đang ngồi ở bên cửa sổ, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ, dịu dàng ôn hòa, nhưng lại ẩn hiện nét buồn bã.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng hít vào một hơi rồi đi về phía anh ta. Bạch Hạo Minh cảm nhận được có người đang đi tới chỗ mình liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt Nhược Nhiên, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.
Anh đứng lên, cười nói: "Nhược Nhiên, em đến rồi." Anh ta vừa nói vừa kéo ghế ngồi ra cho Nhược Nhiên, gọi thêm một tách cà phê nữa.
Nhược Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê.
"Em đến sớm vậy!" Bạch Hạo Minh nói khẽ, khóe môi mang theo nụ cười.