Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 213: Như thế cũng không nói lên được điều gì






________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh

Nhưng mà, cô vẫn là Trầm Nhược Nhiên, tuy đôi khi cô cảm thấy bản thân mình yếu đuối, không làm được chuyện gì, nhưng không có nghĩa là, cô là người bất lực như thế.
Cô rất kiên cường, rất dũng cảm cho nên sau khi cha mẹ cô qua đời, cô mới có thể có đủ bản lĩnh mà gánh vác mọi chuyện trong gia đình.
Cô cho phép bản thân được khóc, cho phép mình được điên loạn, nhưng mà không lâu sau, cô lại thu hồi cảm xúc của mình mà trở lại Trầm Nhược Nhiên kiên cường như lúc đầu.
Tư Đồ Hiên Nhiên có chút bất ngờ mà không kịp thích ứng, hắn khẽ cử động người mình, nhìn Nhược Nhiên lúc này không còn đau buồn hay khó chịu như tối qua nữa.
Thật khó mà nghĩ Nhược Nhiên bây giờ với Nhược Nhiên tối qua khóc lóc thảm thiết trong lòng mình đến nỗi gần như bất tỉnh là cùng một người.
"Trầm Nhược Nhiên, cô..."

"Tư Đồ Hiên Nhiên, tối qua anh đã đồng ý với tôi là sẽ không cho bà ta tiền nữa, tôi cũng hi vọng là sau này anh không cần phải để ý đến người đàn bà đó nữa!"
Cô thản nhiên nói, trong mắt chứa đầy chán ghét cùng căm hận.
Tư đồ Hiên Nhiên vội đứng lên, mặc lại quần áo vào, có chút kinh ngạc nhìn Nhược Nhiên, không thể tin được cô có khả năng tự mình điều chỉnh....
"Còn nữa, đừng có lợi dụng trong lúc tôi đang ngủ mà trèo lên giường của tôi!" Cô lạnh lùng, vươn tay chỉ về phía giường mình cảnh cáo.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn kĩ Nhược Nhiên, sau khi xác định là cô không có chuyện gì, hắn mới mở cửa ra khỏi phòng.
"Trầm Nhược Nhiên, cô là một người thật kỳ quái!" Hắn vừa nói vừa mở cửa đi ra ngoài
Sau khi Tư Đồ Hiên Nhiên đi ra ngoài, Nhược Nhiên mới chán nản ngồi trên giường suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện tối qua, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Tối hôm qua, cô giống như là không kiểm soát được bản thân mình, mọi lời nói bấy lâu nay bị đè nén ở trong lòng...đều nói ra cho Tư Đồ Hiên Nhiên biết hết.
Nhưng mà, vậy thì sao chứ, như thế cũng không nói lên được điều gì.
Nhược Nhiên đứng dậy, quyết định hôm nay không lên lớp học, cô phải nhanh chóng đến gặp cái người được gọi là bác kia, hơn nữa phải cảnh cáo bà ta trước...
Nhược Nhiên ở trong phòng suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới bước ra khỏi phòng, ở dưới lầu cực kỳ yên tĩnh, giờ này Tư Đồ Hiên Nhiên chắc đã đi làm rồi, ngay cả Tư Đồ Dật cũng không thấy đâu.
"Thiếu phu nhân, bây giờ cô có muốn ăn điểm tâm không?" Sắc mặt chú Quyền nghiêm túc, nhưng mà trong mắt ngầm chứa đầy sự lo lắng.