Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 207: Anh có gì muốn nói với tôi không!






________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Thiên
Bên trong hoàn toàn im lặng, Tư Đồ Hiên Nhiên gõ cửa liên tục: "Trầm Nhược Nhiên."
Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Nhược Nhiên lẳng lặng đứng trong phòng, nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên ngoài cửa, cô lập tức xoay người đi vào trong. Tư Đồ Hiên Nhiên chau mày, đi vào trong, thấy phòng tối om, trầm giọng hỏi: "Sao cô không bật đèn?"
Vừa nói, tay nhấn công tắc, trong phòng lập tức sáng rực. Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn sắc mặt Nhược Nhiên, còn có cặp mắt hồng hồng kia, trong lòng đau nhói: "Cô làm sao vậy?"
Nhược Nhiên khẽ cắn môi, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Tư Đồ Hiên Nhiên, lạnh lùng nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh không có gì muốn nói với tôi không?"
Tư Đồ Hiên Nhiên nghi ngờ : "Cô muốn tôi nói với cô cái gì?"

Nhược Nhiên cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, ngẩng đầu trầm giọng hỏi: "Tư Đồ Hiên Nhiên, hôm nay tôi thấy bà ta đi tìm anh, tại sao anh lại làm như vậy?"
"Cô có ý gì?" Tư Đồ Hiên Nhiên nhíu mày, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhược Nhiên mà vẫn kiên cường tỏ ra lạnh lùng.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, vì sao anh lại cho bà ta tiền? Thấy mặt mũi tốt hay anh có sở thích bố thí?" Lạnh lùng mở miệng, khóe miệng còn mang theo trào phúng.
Buổi trưa bà ta thoải mái đi ra từ tập đoàn Tư Đồ đi. Lòng cô đoán ra được tám phần, chỉ có tiền mới khiến loại người như bà ta hài lòng, mặt mày hớn hở như thế.
Thấy Nhược Nhiên hỏi vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên giải thích: "Chỉ là một ít tiền thôi mà."
"Tư Đồ Hiên Nhiên, ai khiến anh cho cô ta tiền! Anh, khốn nạn!!!" Cả người Nhược Nhiên phát run vì tức, ngón tay chỉ vào Tư Đồ Hiên Nhiên hét to.

"Trầm Nhược Nhiên, cô phát điên gì vậy?" Tư Đồ Hiên Nhiên trầm giọng nói.
Nhưng mà phản ứng của Nhược Nhiên vượt khỏi dự đoán của hắn.
Nhược Nhiên tức phát run, túm chặt cổ áo Tư Đồ Hiên Nhiên, tức giận hét lớn:
"Ai khiến anh cho bà ta tiền, ai khiến anh cho ba ta, cái loại đàn bà độc ác này phải chết mới đúng!" Nhìn vẻ mặt ngựa quen đường cũ của bà ta, khẳng định không phải lần một lần hai, rốt cục anh cho bao nhiêu tiền, tại sao phải lừa gạt tôi!