Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 203: Nhưng mà, tôi hận cô!






________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh

Nhược Nhiên lạnh lùng nói ra: "Không, hãy đưa tôi về biệt thự!" Cô thu lại ánh mắt đang đặt trên xe taxi kia, giống như đã biết mọi chuyện vậy.
Tư Đồ Dật gật đầu, khởi động xe, hắn biết tâm tình Nhược Nhiên lúc này không được tốt nên hắn không nói nhiều, cũng không nói bất cứ chuyện gì.
Đang nhìn cảnh vật hai bên xe không ngừng lùi lại, chợt Nhược Nhiên quay đầu nói nhỏ với Tư Đồ Dật: "Mong cậu đừng nói chuyện ngày hôm nay với bất kì ai, được không?"
Tư Đồ Dật nhìn vào đôi mắt của cô mà không khỏi có chút đau lòng, hắn liền gật đầu.
"Cảm ơn cậu." Nhược Nhiên quay đầu lại, không nói thêm gì nữa, cô tiếp tục nhìn cảnh vật hai bên đường, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt người phụ nữ trung niên kia, cô ta còn đi ra từ tòa nhà Tư Đồ, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Trong đầu, những ký ức về người phụ nữ trung niên đó, cứ ùn ùn kéo đến, từng có một khoảng thời gian cô không dám nhớ lại những chuyện kia, Nhược Nhiên khẽ cắn môi dưới.

Trong lòng cô chứa đầy tức giận và uất ức, còn có oán hận, làm cho sống mũi cay cay, Nhược nhiên nghiêng đầu, nước mắt từ từ tuôn ra.
Nhìn những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cô khẽ vươn thẳng vai, lấy tay dụi mắt, lại không ngờ bị Tư Đồ Dật trông thấy.
Tư Đồ Dật thấy Nhược Nhiên đang khóc, hắn khẽ rút khăn trên xe đưa cho Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên nhận lấy nhưng không quay đầu lại, cô khẽ lau nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt cứ liên tiếp chảy mãi, rốt cuộc kiềm chế không được, cô khóc nức nở.
Nếu như có thể, cô tình nguyện cả đời này không gặp những người đó, cũng không muốn nhớ tới những chuyện kia.
Cô ôm túi xách khóc kịch liệt.
Tự nhiên Tư Đồ Dật nhìn thấy bộ dạng này của Nhược Nhiên, trong lòng có chút nhói nhói, đột nhiên hắn cho xe dừng lại ở ven đường, rồi lúng túng đưa càng nhiều khăn giấy cho Nhược Nhiên.

"Nhược Nhiên, chị làm sao vậy?" Đôi mắt xanh của hắn khẽ lấp lánh.
Nhược Nhiên đang khóc nghẹn ngào, nức nở vừa nghe thấy lời hắn nói thì khẽ ngẩng đầu, nhìn Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật bối rối, nhẹ nhàng lấy tay đỡ bả vai Nhược Nhiên, thật sự hắn rất muốn ôm Nhược Nhiên vào lòng, nhưng mà hắn không dám, hắn sợ Nhược Nhiên từ chối hắn.
Nhược Nhiên vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tôi...thật sự tôi không muốn nhưng mà tôi rất hận bà ấy!"
"Tôi biết, tôi biết." Khuôn mặt điển trai của Tư Đồ Dật chứa đầy sự lo lắng, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Nhược Nhiên an ủi.