Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 196: Cô, người phụ nữ ngốc!






________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã

"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh đừng làm loạn!" Nhược Nhiên nhìn đôi mắt sáng lạnh của Tư Đồ Hiên Nhiên, lòng hơi sợ hãi.
"Trầm Nhược Nhiên, tốt nhất là cô nên nhớ rõ thân phận mình cho tôi!!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng sát vào Nhược Nhiên, đôi mắt mang theo đầy ý lạnh.
Nhược Nhiên bị khí thế của Tư Đồ Hiên Nhiên làm cho sợ, cặp mắt của hắn như có thể nuốt sống cô bất cứ lúc nào. Cặp mắt này khiến Nhược Nhiên không dám phản bác, sợ khi mình vừa mở miệng, Tư Đồ Hiên Nhiên sẽ làm gì đó.
Tư Đồ Hiên Nhiên hài lòng nhìn dáng vẻ không dám nói gì của Nhược Nhiên, khẽ lui người về phía sau.

"Bây giờ, có thể nói cho tốt biết ai đánh cô chưa?" Tư Đồ Hiên Nhiên chọn tầng, nhìn cột đèn chỉ thị của thang máy. Hắn lại nhớ tới việc Nhược Nhiên bị đánh, tức giận lại bùng lên.
Thấy Tư Đồ Hiên Nhiên lui người ra, khiến Nhược Nhiên cảm thấy áp lực giảm đi không ít. Nhược Nhiên tức giận buồn bực xoay người, cảm giác áp lực vừa rồi của Tư Đồ Hiên Nhiên khiến cô bực mình. Không thèm để ý tới Tư Đồ Hiên Nhiên nữa, hắn thích nói gì thì cứ kệ hắn nói.
Tư Đồ Hiên Nhiên quay đầu lại, nhìn nét bực mình trên mặt Nhược Nhiên, lại nhớ tới việc tại sao cô lại tức giận, khóe môi chợt nở nụ cười mơ hồ. Tư Đồ Hiên Nhiên duỗi cánh tay thon dài ra kéo Nhược Nhiên lại. Nhược Nhiên kinh ngạc, còn chưa định hình được gì, đã đôi môi của Tư Đồ Hiên Nhiên ấn mạnh xuống môi mình, lạnh lùng nói: "Cô, người phụ nữ ngốc nghếch!"
Nhược Nhiên đẩy Tư Đồ Hiên Nhiên ra, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng có thể làm gì được Tư Đồ Hiên Nhiên. Lúc này cửa thang máy chợt mở ra, Nhược Nhiên lau lau môi, oán hận cầm túi đi ra ngoài.
Tư Đồ Hiên Nhiên đi theo sau Nhược Nhiên, vào bãi đỗ xe. Hai người ngồi vào ô tô, Tư Đồ Hiên Nhiên đưa Nhược Nhiên đi tới lớp dạy nhảy.

"Sau này hôm nào tôi cũng đưa cô đi!" Đột nhiên hắn nói với cô như vậy.
Nhược Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt vô cảm, mặc kệ cho anh ta nói gì thì nói.
Nhược Nhiên không để ý tới hắn, hắn cũng không lên tiếng nữa, dọc theo đường đi họ cũng không nói chuyện, khi đến nơi Nhược Nhiên mở cửa đi ra ngoài.