__________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên nghẹn ngào nói địa chỉ, Tư Đồ Dật trầm giọng nói với cái điện thoại: "Đợi tôi 10 phút, đứng ở đó chớ đi đâu!"
Nói xong, điện thoại bị tắt luôn!
Nhược Nhiên vừa đứng đó đợi, thân thể lạnh phát run.
Tuy nói 10 phút nhưng thật ra Tư Đồ Dật tới sớm hơn dự định, nghe thấy tiếng khóc của Nhược Nhiên ở trong điện, tim của hắn khẽ co lại, chạy xe thật nhanh.
Rốt cục cũng đi tới cửa cao ốc, từ xa, Tư Đồ Dật đã nhìn thấy bóng dáng của một người con gái mặt lễ phục, Nhược Nhiên run rẩy đứng trong gió thu.
Trong lòng không khỏi đau nhói, dừng xe lại, hắn vội vàng chạy ra.
"Nhược Nhiên, sao thế?" Tư Đồ Dật chạy tới trước mặt Nhược Nhiên, dùng tay ôm lấy bả vai cô, bỗng hắn nhận ra cánh tay Nhược Nhiên lạnh như băng.
Cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị cảm mất.
Nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Dật, Nhược Nhiên ngừng rơi lệ, nghẹn ngào ngẩng đầu.
Tư Đồ Dật hít sâu một hơi, nhìn cô gương mặt gương đau của cô, và cả đôi mắt đỏ ngầu đó, lớp trang điểm đã bị trôi hết.
"Chị làm sao vậy? Có ai đánh chị sao?" Tư Đồ Dật vội vàng hỏi, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, rồi choàng lên người Nhược Nhiên.
Tư Đồ Dật đay lòng, ngay cả mình cũng không biết đau lòng.
Nhược Nhiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Cậu có chỗ nào để đi không? Giờ tôi không muốn về nhà!"
Nghe thấy cô nói vậy..., Tư Đồ Dật gật đầu, đưa Nhược Nhiên vào trong xe.
Dọc theo đường đi, Tư Đồ Dật không ngừng nhìn Nhược Nhiên, tâm tình Nhược Nhiên cũng ổn lại dần, không còn khóc nữa, nhưng cũng không nói chuyện.
Mấy lần, Tư Đồ Dật rất muốn mở miệng trêu cho Nhược Nhiên cười, nhưng quả thật chẳng nói ra lời.
——Ngôn Tình là Thiên Đường——
Nửa giờ sau, Nhược Nhiên và Tư Đồ Dật đi vào nhà nghỉ, Tư Đồ Dật lấy một chùm chìa khóa ra, đưa Nhược Nhiên vào.
Nhà nghỉ này có khoảng hai trăm vuông nhà trọ, Nhược Nhiên mở to hai mắt, thấp giọng nói: "Đây là ốc phòng của cậu sao?" Giọng nói có chút nghi hoặc.