Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 139: Trầm Nhược Nhiên, tối hôm qua, thật xin lỗi!






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Hử? Có chuyện gì sao?" Giọng nói của hắn làm hơi thở Nhược Nhiên căng thẳng, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.

"Tư Đồ Dật đi theo cô à?" Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của hắn vang lên, làm cho Nhược Nhiên không thể phát hiện ra điều gì.
"Ừ, lúc ăn cơm trưa vẫn còn theo tôi, giờ đi rồi!" Nhược Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sau, rồi nói với cái điện thoại.
"Được, tôi biết rồi!" Tư Đồ Hiên Nhiên bình tĩnh đáp lại, nhưng không cúp máy.
Nhược Nhiên có chút ngạc nhiên, tại sao Tư Đồ Hiên Nhiên lại không trực tiếp gọi điện cho Tư Đồ Dật, mà lại gọi ình.
Ở đầu máy điện thoại bên kia truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt của Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên cứ nắm chặt điện thoại mà không cúp luôn.
"Trầm Nhược Nhiên!" Đang lúc im lặng và Nhược Nhiên muốn cúp máy thì giọng nói của hắn chợt vang lên.

"Hả?" Hơi thở của Nhược Nhiên lại căng thẳng, trực giác mách bảo hắn định nói cái gì đó liên quan tới mình.
Tư Đồ Hiên Nhiên gọi một tiếng, rồi lại đợi một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Không có gì..."
Thất vọng tràn khắp nội tâm Nhược Nhiên, cô thấp giọng nói: "Được, không có chuyện gì thì tôi cúp máy!" Vừa nói, Nhược Nhiên vừa bỏ máy điện thoại xuống.
"Trầm Nhược Nhiên, tối hôm qua, thật xin lỗi!" Giọng nói trầm ổn truyền ra từ chiếc máy điện thoại.
Nhược Nhiên sửng sốt, không thể tin nổi nhìn chiếc máy điện thoại mình cầm, cô nghe lầm sao?
Lúc cô nhìn thì hắn đã cúp máy, Nhược Nhiên chẳng biết làm sao, mới vừa rồi cô nghe lầm ư, hay là, Tư Đồ Hiên Nhiên đã xin lỗi mình?
Ui... Không thể nào.

Kinh ngạc nhìn kỹ, một lúc lâu Nhược Nhiên mới nhận ra mình không nghe nhầm, Tư Đồ Hiên Nhiên xin lỗi cô thật.
Thời gian dần trôi, cô để điện thoại vào trong túi, đột nhiên phiền muội trong lòng giảm đi không ít.
Tư Đồ Hiên Nhiên biết xin lỗi người khác sao, thật ly kỳ...
Khóe môi Nhược Nhiên cong lên cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tư Đồ Hiên Nhiên vội vàng cúp điện thoại, khuôn mặt hơi hồng lên, mất tự nhiên.