Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 129: Cậu nói chuyện thật mất lịch sự!






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Tư Đồ Dật đi nhanh nhoài người về phía trước: "Không có sao? Sao tôi lại cảm thấy hai người như đang giận nhau!"

Mặc dù trong lòng Nhược Nhiên có chút căng thẳng, nhưng lại không hiện lên mặt, cô ngẩng đầu, tức giận nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!"
Tư Đồ Dật cười nham hiểm, nhún nhún vai, rồi ngồi xuống.
"Chẳng qua là em thấy mặt anh ấy tỏ vẻ buồn bực, lại nói, không phải là hôm qua, lúc anh ấy muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, chị đã đạp anh ấy xuống giường ngay chứ, nếu không, anh ấy sẽ không tức giận đến thế."
Tư Đồ Dật nhíu mày, thản nhiên nói.
"Khụ khụ...Khụ khụ...." Nhược Nhiên đang ăn thổ ty, vừa nghe Tư Đồ Dật nói, lập tức ho khan.
Cái tên Tư Đồ Dật này, người ta không chết thì sẽ không ngừng nói, Nhược Nhiên uống một hớp sữa tươi để đè cơn ho lại, rồi ngẩng đầu lên, mày nhíu lại tỏ vẻ bất mãn: "Cậu nói chuyện thật là mất lịch sự!"
Đúng là người sống lâu ở nước ngoài có khác, thật phóng khoáng.

"Được rồi, em không nói nữa!" Tư Đồ Dật bĩu môi, rồi nhìn đôi mắt trong sáng của Nhược Nhiên đang mở to, khóe môi lại nở một nụ cười.
Cô chị dâu này có một đôi mắt thật đẹp, thật trong sáng, lấp lánh, rất hiếm người phụ nữ nào có một đôi mắt đẹp như thế.
"Chỉ là..." Tư Đồ Dật nhíu mày, còn muốn nói thêm điều đó với Nhược Nhiên.
"Ăn cơm đi!" Nhược Nhiên hơi bất mãn, giọng nói trở nên cứng rắn, cô sợ lời nói của hắn sẽ làm cô tức điên lên.
Tư Đồ Dật cười cười, gắp thổ ty cho vào trong miệng mình.
Nhìn thấy bộ dạng bất mãn của Nhược Nhiên, Tư Đồ Dật không thể che dấu nổi nụ cười xấu xa của mình, mặc dù cô ra lệnh với hắn, nhưng hắn rất nghe lời.
Vì vậy, hắn im lặng ăn hết bữa sáng của mình.

Nhưng, ở trong ngôi nhà này, Tư Đồ Dật cũng hơi buồn.
Vừa ăn sáng xong, chú Quyền đã lái xe đứng ở bên ngoài chờ Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên ngồi dậy đi về phía sofa, rồi cầm túi xách của mình lên.
"Cậu muốn đi ra ngoài sao?" Nhược Nhiên thấy Tư Đồ Dật cũng đứng lên, hắn vừa cầm miếng thổ ty vừa chạy.
"Hả, tại sao?" Nhược Nhiên vừa cúi đầu kiểm tra mọi thứ trong túi xách của mình vừa nói.