[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?

Chương 2: Tớ đã quen cậu như thế nào nhỉ?




Tại một ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm nép mình dưới giàn hoa tường vy- loài hoa leo không sở hữu vẻ đẹp kiêu sa, đằm thắm mà mang vẻ đẹp mong manh trong trắng, nhẹ nhàng và tinh khiết.

"Chào anh chị, chúng tôi mới chuyển đến khu phố này sáng nay. Vợ chồng tôi đến để chào hỏi anh chị và mong mọi người sẽ giúp đỡ chúng tôi trong thời gian tới" -Một người đàn ông xách túi quà nhỏ niềm nở bước vào nhà.

"À vâng, chào anh chị. Mời anh chị vào nhà uống nước" -Người đàn ông nọ cũng tươi cười tiếp đón nồng hậu. Ông nhìn vào cậu bé có mái tóc màu hạt dẻ đang nhút nhát bấu chặt lấy váy mẹ và hỏi: "Đây là con trai anh chị sao? Thằng bé đáng yêu thật".

"Con tới chào hỏi bác Hạ đi. Chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau" -Ông Lãnh nhắc nhở.

"Con chào bác" -Lãnh Bạch Dương lễ phép cúi chào.

"Thằng nhỏ mới đến nên còn lạ lẫm sau này phải nhờ anh chị bảo ban rồi. Tiếc rằng khu phố này ít trẻ con nên nó vẫn chưa kết bạn được với ai" -Người phụ nữ- mẹ Bạch Dương nhìn cậu con trai mỉm cười.

"À phải rồi" -Ông Hạ chợt nhớ ra điều gì đó: "Bảo Bình...Bảo Bình..."

Từ trên cầu thang, một cô bé xinh xắn ôm con gấu, gương mặt tinh nghịch, ánh mắt như biết cười bước xuống.

"Con chào hai bác. Con là Hạ Bảo Bình" rồi phát hiện ra Bạch Dương, Bảo Bình đưa tay trước mặt cậu: "Rất vui được gặp cậu". Bạch Dương tròn mắt ngạc nhiên khi Bảo Bình chủ động nói chuyện với mình nhưng cũng dạn dĩ hơn:

"Chào cậu, tớ là Lãnh Bạch Dương"

Ông bà Lãnh có vẻ rất vui khi con trai tìm được một cô bạn mới. Dọn tới nơi ở mới cách xa căn nhà cũ vì công việc cá nhân, Bạch Dương đã phải chia tay những người bạn cậu yêu quý. Việc này khiến cậu rất buồn cũng may sao họ gặp được Hạ gia và cả cô bé Bảo Bình kia nữa.

"Bảo Bình, con dẫn Bạch Dương đi làm quen thị trấn nhưng đừng đi quá xa" -Ông Hạ dặn dò con gái nhỏ.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi hết chỗ này đến chỗ nọ. Bảo Bình gắn bó với nơi này từ khi chào đời nên nó rất quen thuộc với cô bé từ hàng cây bằng lăng tím chạy dài bên đường, con đường hoa sữa thơm ngây ngất mỗi khi mùa thu nhẹ nhàng ghé thăm, sân bóng, công viên đến con sông đầu thị trấn trong veo với đồng hoa cỏ lau hai bên bờ mà cô bé thường đi dạo cùng bố. Suốt cả chặng đường dài cô bé cứ thuyết minh, nói liên tục về từng nơi một nên khoảng cách giữa hai người bạn mới quen như rút ngắn lại rất nhiều. Cậu cảm thấy cô bạn này thật nhiều năng lượng dường như nó chẳng bao giờ cạn. Bảo Bình khiến cậu thoải mái, mạnh dạn hơn và giống như hai đứa đã biết nhau từ lâu rồi vậy, rất gần gũi, thân quen. Thật ra Bạch Dương không hề nhút nhát, hiền lành gì đâu chẳng qua chưa có ai chọc đúng chỗ để cậu nghịch ngợm thôi. Và có lẽ Bảo Bình chính là người đó- người bạn đầu tiên cậu quen biết khi đặt chân đến vùng đất lạ lẫm này. Ánh hoàng hôn chiếu rọi xuyên qua từng kẽ lá in bóng hai đứa trẻ.

"Hôm nay mệt quá đi. Lâu lắm rồi tớ mới nói nhiều như vậy. Mà sao cậu chẳng nói gì từ chiều tới giờ hỏi gì nói nấy chỉ ậm ừ" -Bảo Bình vươn vai.

"Thì tớ cũng đâu biết nói gì. Sau này quen rồi tớ sẽ nói bù phần cậu hôm nay được không?" -Bạch Dương xoa đầu ái ngại.

"Ừm. Cậu hứa đi!" -Bảo Bình giơ ngón tay út ra hiệu.

"Ngoắc tay! Đóng dấu! In! Dán lên trán!" -Bảo Bình và Bạch Dương đồng thanh rồi cùng cười vang.

"Cậu học trường nào vậy?" -Bảo Bình hỏi.

"Bố mẹ tớ bảo chuyển đến trường mẫu giáo Sao Mai" -Bạch Dương trả lời.

"A! Hay quá! Tớ cũng học ở trường mẫu giáo Sao Mai, lớp Hoa Sen nè. Hay cậu bảo bố mẹ cho học cùng lớp tớ đi?" -Bảo Bình reo lên đề nghị.

"Bạch Dương được không? Tớ muốn đi học cùng cậu" -Cô lay cánh tay cậu.

"Tớ sẽ bảo bố mẹ" -Bạch Dương đồng ý.

"Vậy thì tuyệt quá còn gì. Tớ có thể bảo vệ cậu, không cho ai bắt nạt cậu" -Bảo Bình cương quyết.

"Tớ là con trai, tớ phải bảo vệ cậu mới phải" -Bạch Dương tranh giành.

"Ừ ha..."

Cơn gió nhẹ thoảng qua lắng nghe câu chuyện của hai đứa nhỏ. Cả hai đều còn bé, cách nói chuyện ngô nghê, dễ thương nhưng tình bạn này thì thật đẹp trong sáng, không toan tính, chẳng vụ lợi. Có lẽ vì lí do đó mà nhiều người trưởng thành rất muốn quay ngược thời gian trở về tuổi thơ. Ở đó chúng ta có thể hồn nhiên, sống thật với bản thân, cười đùa, nghịch ngợm nhưng khi đã lớn lên, cuộc sống vội vã, xô bồ, nhịp sống hối hả quấn ta vào vòng xoáy của toan tính, nó bắt ta phải trưởng thành để bảo vệ mình khỏi sự đời lắm chông gai, nhiều thử thách, nghịch cảnh, con người bắt buộc phải suy nghĩ, phải làm việc, phải chịu trách nhiệm với từng lời nói, việc làm của bản thân, phải làm việc hết sức bởi thời gian, cơ hội chẳng chờ đợi ai nhưng con người mà đâu phải máy móc không biết mệt mỏi hay robot, con người nhiều lúc cần thảnh thơi, dừng lại không có nghĩa là bỏ cuộc, là nằm lì sau vấp ngã mà là để rút ra bài học, để không mắc sai lầm, để tìm sự thanh thản cho tâm hồn, để đi nhanh hơn.