Rượt nhau lên tận phòng của Khánh Duy, Khánh Tường bực bội đá vào mông anh trai vài cái.
- Đây gọi là bênh vực em gái sao? Chưa gì anh đã nhanh chóng lật mặt rồi.
Mặc cho Khánh Tường vẫn càm ràm bên tai. Khánh Duy mệt mỏi nằm ườn lên giường nghỉ ngơi. Anh chàng lười biếng nói.
- Có bênh vực em cũng không ngu tới nỗi tự đẩy mình vào hố chỗ chết đâu.
- Anh!
- Anh muốn ngủ.
Khánh Tường dậm chân khó chịu đi ra ngoài, trên môi lẩm bẩm gì đó có vẻ như đang chửi thầm Khánh Duy.
Bạn nhỏ Minh Anh sau khi ăn sáng xong thì đang rón rén chuồn ra ngoài, khuôn mặt đề cao cảnh giác như đang sợ bị bắt lại vậy.
- Minh Anh em đi đâu đấy?
Thôi xong!
Minh Anh đứng thẳng người, toàn thân run rẩy nhẹ, anh chàng chầm chậm quay sang nhìn Khánh Tường, trên môi nở nụ cười gượng gạo.
- Em... em đâu đi đâu.
- Thật không?
- Thật.
Khánh Tường nở nụ cười gian tà nhìn thỏ con Minh Anh đang biến sắc đứng phía trước. Cô ngoắc tay ra hiệu bảo Minh Anh đi theo.
Anh chàng đành ngậm ngùi đi theo. Trong lòng than trời khấn phật cầu mong bản thân sẽ bình an.
- Truyền thống gia đình của chúng ta là gì?
- Quân đội.
- Thì phải làm sao?
- Phải rèn luyện cơ thể thật khỏe mạnh để đập chetme bọn gây sự.
Khánh Tường gật đầu đồng ý, sau đó tiến về chiếc ghế nằm bên cạnh hồ bơi, tay cầm ly nước ép mà hầu gái vừa đưa. Nhẹ nhàng ra lệnh.
- Tốt! Vác bao cát 5kg chạy mười vòng khuôn viên.
- Cái gì?
- 7kg.
Minh Anh khổ sở ngã quỵ xuống đất. Ma vương Khánh Tường hiện thân rồi. Biết vậy lúc nãy đã ngoan ngoãn nghe lời. Cũng không thể mách bác gái được vì đảm bảo Khánh Tường sẽ nói đây là việc rèn luyện thân thể. Không khéo lại cho thêm nữa thì khổ.
Bất lực, Minh Anh đưa ánh mắt cầu cứu sang Saint đang đứng ngồi bên cạnh Khánh Tường, đôi mắt long lanh đáng thương như cún con bị thất sủng vậy.
Đáp lại ánh mắt đáng thương ấy là một cái quay mặt lạnh lùng. Saint hoàn toàn không có ý định nói giúp cho Minh Anh. Ai làm thì người đó chịu.
Minh Anh hoàn toàn sụp đổ. Đành phải thực thi nhiệm vụ thôi. Ôm bao cát to tướng nặng nề sau lưng, anh chàng bắt đầu chạy.
- Ban nãy người của Jame có đưa tới một món đồ, dặn em đưa cho chị.
Saint lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ nhắn màu đen, anh đưa nó cho Khánh Tường với ánh mắt nghi ngờ.
Đừng bảo trong này là nhẫn cầu hôn đấy nhé.
Khánh Tường mở ra, bên trong là một đôi hoa tai màu đỏ được thiết kế tinh xảo và thời trang. Nhưng mà tặng cho cô để làm gì? Mấy thứ này Khánh Tường đâu có thiếu.
Không chần chờ gì, cô lấy di động ra gọi cho Jame để dò hỏi.
- Tặng em để làm gì?
- Đây không phải là đôi hoa tai bình thường, em giữ cho kĩ. Tốt nhất là đeo luôn.
- Anh muốn theo dõi em à? Hay là dã gắn thiết bị định vị vào đây?
Đáp lại câu hỏi của Khánh Tường là một tràng thở hắt của Jame, không khó để nhận ra anh ta đang cười.
- Thông minh lắm! Không chỉ có thiết bị định vị mà còn có bộ đàm siêu nhỏ ở bên trong nữa. Anh đã cho người thiết kế hai đôi. Một cho em và một cho anh. Chỉ đề phòng bất trắc mà thôi. Lỡ có chuyện gì anh còn có thể tìm thấy em.
- Phạm vi bao xa?
- Không nhiều. Vài trăm mét thôi.
- Cảm ơn anh.
Ngắt di động, Khánh Tường ngắm nghía đôi hoa tai một lúc lâu sau đó quyết định đeo vào luôn. Dù gì cũng rất hợp thời trang đã vậy còn đúng màu cô thích nữa.
Chạy khoảng 5 vòng bạn nhỏ Minh Anh đã gục gã nằm trên thảm cỏ luôn rồi, cả người ướt đẫm mồ hôi. Anh chàng thở dốc nói.
- Quản gia Trương, ông ghi nhận tôi đã chạy xong rồi nhé. Mệt chết đi được.
- Tiểu thư có lệnh, gian lận chạy gấp đôi.
- Ông không thể châm trước cho tôi sao? Ông cũng chăm sóc cho tôi từ bé tới lớn đó.
- Thật ngại quá. Lão đây thích con gái hơn.
- Ông... ông trọng nữ khinh nam.
- Đếm từ một tới năm cậu không đứng dậy thì tôi buộc phải báo cáo với tiểu thư.
- Ông....
- Một... hai... ba... bốn...
Minh Anh lập tức đứng dậy vác bao cát chạy tiếp, trong lòng bực bội không thôi. Ông già đáng ghét, ông già trọng nữ khinh nam.
- -------------
Cầu like cầu phiếu để đăng chương tiếp theo đây ><