Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 92: Em gái bảo bối




- Bác gái! Chị ăn hiếp cháu kìa.

Minh Anh uỷ khuất chạy lại xoa bóp vai cho mẹ Tường, chất giọng run run như sắp khóc tới nơi rồi.

- Oan ức lắm nhỉ?

- Ai biểu hồi nãy chị hành hung em trước.

- Còn dám cãi à?

- Thôi được rồi! Hai đứa là con nít à?

Nhìn thấy Khánh Tường chuẩn bị đứng dậy, mẹ Tường liền lên tiếng ngăn cản đứa trẻ to xác lại. Nếu không thì đến bữa sáng chắc cũng không ăn được rồi.

- Khánh Tường con bao nhiêu tuổi rồi? Không nhường nhịn em gì hết.

Bạn nhỏ Khánh Tường ém lửa giận trong lòng, miếng trứng chiên hình trái tim trong dĩa đã bị đâm nát không còn hình dạng ban đầu nữa.

Được rồi! Mẹ muốn nhường thì nhường.

- Minh Anh lại kia ngồi ăn đi, kẻo đồ ăn nguội hết thì mất ngon.

- Đồ ăn bác gái làm lúc nào cũng ngon.

Minh Anh đã bật công tắc chế độ nịnh nọt, nở nụ cười tươi rồi mau chóng ngồi xuống ăn. Có bác gái ở đây thì Khánh Tường sẽ không bắt nạt anh được nữa đâu.

- Còn làm bộ mặt đó thì lát nữa mang bữa sáng cho cục cưng.

- Thà chết không đi.

Minh Anh mạnh dạn trả lời, bây giờ người uy quyền nhất không phải là Khánh Tường, đã vậy còn đem ánh mắt thách thức cho cô ấy nữa.

Lêu lêu, có bác gái ở đây xem chị làm gì được em.

Khánh Tường nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nói từng chữ.

- Được lắm

- Để em đưa cho.

Để ngăn chặn bầu không khí ngập tràn thuốc súng, bạn nhỏ Saint đáng thương bèn lên tiếng nhận nhiệm vụ.

Ba Tường là người ăn xong đầu tiên, ông uống hết ly sữa nóng mà vợ mình vừa pha, sau đó đưa mắt thăm dò ba người trẻ tuổi đang ngồi trên bàn. Đặc biệt là Minh Anh với Saint.

- Ở với Khánh Tường cũng lâu rồi vậy có biết chị con có người yêu chưa?

Khụ khụ

Nghe xong câu hỏi đó. Khánh Tường liền bị mắc nghẹn, Saint vội vàng đưa ly nước cam cho cô uống còn mặt Minh Anh lập tức biến sắc, toàn thân bất động.

- Có chuyện gì sao?

- Cái ông này, hồi nãy không phải Minh Anh nói Khánh Tường chưa có người yêu hay sao?

- Tôi quên mất

Khánh Tường quay sang nhìn Minh Anh. What the... em đã nói với mẹ Tường những gì vậy hả đồ ngốc kia?

Minh Anh đương nhiên hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng anh chàng cũng đâu thể làm gì khác. Minh Anh bất lực nhún vai, trên mặt ngập tràn sự bất an.

Không biết lát nữa Khánh Tường sẽ xử lý anh ta sao nữa.

- Bảo bối, mẹ đã chọn cho con vài người rồi. Con xem có ưng không?

Nói rồi mẹ Tường lôi trong túi ra một xấp hình toàn là đàn ông còn kèm theo bản thông tin cá nhân nữa. Nhìn vào chúng Khánh Tường lại tưởng tượng giống như đi xin việc làm ấy.

Khánh Tường khó khăn uống ngụm nước. Thôi xong rồi. Chương trình mai mối lại bắt đầu.

- Con xem đây là con trai của Thu Tổng, đang làm giám đốc của công ty, là con trai của bạn mẹ. Đây là cháu của Phùng tổng, mới đi du học ở Anh về, chuyên ngành tiến sĩ dinh dưỡng, còn đây là con trai của Phi tổng cũng mới từ nước ngoài trở về, chuyên ngành kinh doanh. Mẹ thấy cậu ấy được nhất trong nhóm người này. Con thấy sao?

Phi tổng? Sao nghe quen quen nhỉ?

- À cậu ấy ở nước ngoài đã lâu, vừa về nước thôi. Tên tiếng anh là Jame còn tên chính thức là Phi Hùng thì phải.

Rầm!

Khánh Tường té bật ngửa về phía sau, làm mai ai không làm, tại sao mẹ lại nhìn trúng Jame cơ chứ.

Mẹ à! Khẩu vị của mẹ cũng thật là mặn.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ của người đàn ông, anh ta bước từng bước thoải mái tiến vào trong. Khuôn mặt mê người không góc chết của anh ta cũng dần xuất hiện.

- Mẹ! Em gái bảo bối xinh đẹp của con mà phải đi xem mắt sao? Thật không khoa học chút nào.

- -----------

Cầu phiếu cầu like thể có động lực viết tiếp ><