Chiếc Ferrari thắng gấp trước cổng của ngôi biệt thự. Khánh Tường và Minh Anh nhanh chóng chạy vào trong.
- Khỏi cần chào.
Thấy gia nhân chuẩn bị xếp hàng nghênh đón mình, Khánh Tường liền xua tay giải tán. Bây giờ không quan trọng vấn đề đó.
- Từ từ thôi. Em dặn Saint lái xe chậm rồi. Đủ thời gian cho chúng ta chuẩn bị.
- Chậm cái con khỉ. Mẹ Tường xưa nay không thích chậm trễ.
- Ừ ha.
Khánh Tường chạy lên phòng mình, thay ra bộ đồ ngủ thường ngày ở nhà. Mái tóc cũng được làm cho rối tung lên, sau đó mau chóng đắp mền giả vờ ngủ.
Mọi việc còn lại để Minh Anh lo liệu.
- Dậy mau! Chị tính để em chịu trận à?
Bạn nhỏ Minh Anh không chịu liền dùng sức kéo tấm mền dày trên người Khánh Tường ra.
Chị em có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Còn chị thì có phúc cùng hưởng có họa em chịu à? Còn lâu nhé.
- Cút ra ngoài.
Khánh Tường không kiêng nể gì liền đá Minh Anh ngã sấp mặt xuống sàn nhà. Mặc kệ cái miệng của cậu ta la lối không ngừng. Giờ lo thân mình trước đã.
- Chị... chị được lắm.
Bạn nhỏ Minh Anh uỷ khuất đi ra ngoài, trong lòng ấm ức tới nỗi đóng sầm cửa phòng lại khiến cho Khánh Tường giật bắn mình.
Dù gì thì từ nhỏ tới lớn Minh Anh bị cô bắt nạt quen rồi. Giờ bị thêm cũng chẳng sao đâu.
Không hiểu sao chiếc giường của cô lại êm như vậy nhỉ, còn thơm thơm mùi hoa lavender nữa chứ. Dễ chịu quá đi.
Khánh Tường dụi mặt vào gối ôm rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Đúng là nhà mình nên thoải mái dễ chịu hơn hẳn.
- Hai bác đi đường có mệt không ạ.
Người trên lầu thì thoải mái ngủ, người ở dưới thì toát mồ hôi bột để đối phó với quả bom nổ chậm - Mẹ Tường.
- Không mệt! Mà Khánh Tường đâu?
- Chị đang ngủ trên phòng ạ. Mấy hôm nay công việc hơi nhiều.
- Vậy để nó ngủ đi.
Mẹ Tường gật đầu rồi tiến về phía phòng bếp. Bà muốn chuẩn bị bữa sáng cho cô con gái yêu của mình. Khánh Tường có tật xấu là mỗi khi thức dậy là phải có đồ ăn liền. Nếu không sẽ rất dễ quạu.
- Bác mới về nên nghỉ ngơi đi ạ. Để con chuẩn bị cho.
- Con có thể sao?
Minh Anh đứng hình vài giây, khoé môi cứng đờ không cười nổi.
Đương nhiên là không rồi. Cậu ta chỉ biết ăn chứ không biết làm. Trước giờ hầu hết là Saint làm cho cậu ta ăn mà thôi.
Thấy Minh Anh không nói gì, mẹ Tường đeo tạp dề vào rồi chuẩn bị thức ăn. Cũng lâu rồi bà không chuẩn bị bữa sáng cho Khánh Tường.
- Minh Anh này, con ở với Khánh Tường cũng lâu rồi. Vậy có biết Khánh Tường có bạn trai chưa?
Khụ khụ
Nghe xong Minh Anh ho sặc sụa. Làm sao không biết được. Chị ấy còn đang sống ở nhà người ta kia kìa. Nhưng mà sao bác gái lại quan tâm như thế? Bình thường bác ấy phản đối lắm mà.
- Hình như chưa có ạ.
Cho dù không muốn nhưng cũng đành phải xem nhẹ sự tồn tại của Minh Hào mà thôi. Nếu không thì cả hai chết chắc.
Mẹ Tường không hỏi gì nữa, chỉ chăm chú vào nguyên liệu trên bàn mà thôi. Không biết bác ấy nghĩ gì mà mặt có vẻ đăm chiêu lắm.
- ------
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Minh nha