Ngồi trên bàn ăn, Thiên Di vẫn không thể ngừng ánh mắt soi mói của mình lại. Sự tò mò của cô đã lên tới cực điểm rồi. Tại sao Bảo Bảo đáng yêu lại có thể bị thằng nhóc thối này gạt một cách dễ dàng như vậy cơ chứ?
Thật bất ngờ quá mà.
- Hai đứa quen nhau từ khi nào?
- Từ khi Di rời khỏi nhà em, anh ấy liền xuất hiện sau khi em tan làm.
- Nói thế, đây có được gọi là trùng hợp không?
Di lập tức quay sang dò hỏi bạn nhỏ ngồi bên cạnh Khánh Tường. Cô muốn chính miệng Minh Hào lên tiếng xác nhận.
- Không phải trùng hợp, là em cố tình.
- Cái gì?
Minh Hào không phủ nhận mà trực tiếp đính chính lại câu nói vừa rồi,khiến cho hai mắt Thiên Di muốn rớt ra ngoài vì ngạc nhiên. Em trai của cô trước đây không hề để tâm tới nữ sắc, ấy thế mà lại hạ mình đi theo đuổi Khánh Tường sao? Chỉ cần nghe tin Minh Hào chịu để mắt tới nữ giới cô đã mừng lắm rồi. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vầy.
Khánh Tường quả là có sức hút.
- Mà này, hình như tay nghề giả trai của chị đã lên tay rồi nhỉ? Lần trước em nhìn nhầm nên có vài chuyện không hay xảy ra.
- Mày nhìn thấy chị giả trai hồi nào? Lão nương nhớ lần cuối mày thấy là cách đây 3 năm rồi cơ mà. Chẳng lẽ... mày theo dõi chị sao?
Minh Hào “…” chết mẹ, lỡ miệng rồi.
Thiên Di nhìn biểu cảm chột dạ trên gương mặt Minh Hào thì trong lòng đã cười thầm một cái. Mày tưởng chị đây ngu lắm sao? Từ khi mày gửi Bảo Bối tới cho Khánh Tường chăm sóc chị đây đã biết tỏng rồi. Chỉ có điều không ngờ Minh Hào lại nghiêm túc với mối quan hệ này như thế thôi.
Đã lừa được con gái nhà người ta, lại còn mang về đây ở nữa.
Tốt!
- Nhưng mà Bảo Bảo à, sao em lại dễ dàng để bị dụ về đây thế?
Thấy bạn nhỏ Khánh Tường cặm cụi ăn mà không lên tiếng, Thiên Di liền chuyển mục tiêu sang công kích cô liền.
Khụ khụ
Nghe bốn chữ “ dễ dàng bị dụ “ của Di, Khánh Tường đột nhiên bị mắc nghẹn thức ăn, cơ thể đột nhiên truyền đến một cơn ho dữ dội. Minh Hào lập tức đưa ly nước cho cô uống rồi tiện tay vuốt lưng cho cô dễ chịu.
Mãi tới khi bình thường trở lại. Khánh Tường mới trả lời Di.
- Tất cả đều do anh ấy, em có việc phải đi ra ngoài, tới khi về thì tài xế trực tiếp đưa em về đây. Đồ đạc của em Minh Hào cũng chuyển tới luôn rồi. Em còn đường lui sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Di nở nụ cười rảnh mãnh nhìn hai người. Chậc chậc, Minh Hào cao tay nhỉ, trực tiếp mang phu nhân về dinh mà lại không cho đối phương chút kháng cự nào.
- Nhưng em cũng có thể rời đi mà, tại sao vẫn chọn ở đây?
Bạn nhỏ Thiên Di nào đó không an phận, muốn phóng hoả đốt nhà người ta rồi đây.
Minh Hào đương nhiên nhìn thấy ý đồ xấu xa của chị mình nên khuôn mặt lập tức xuất hiện đường hắc tuyến, anh nhanh tay chuyển dĩa tôm đầy ắp đã được lột vỏ sang bên Khánh Tường.
Khánh Tường ngạc nhiên nhìn Minh Hào, sau đó nhìn lại dĩa thức ăn trên bàn. Cô nuốt nước bọt cái ực.
Không lẽ... tất cả tôm trên dĩa đều được anh lột sạch rồi bỏ vào dĩa của cô sao? Hình như Di cũng chưa ăn được con nào mà.
- Này này! Hai người chưa thành vợ chồng mà đã như vầy rồi sao? Tôm của lão nương sao lại ở bên đó rồi. Sao mày không bóc cho chị.
Tuy ngoài mặt buông lời hờn dỗi nhưng trong lòng Di đang cười sặc sụa luôn đấy. Tên tiểu tử thối này cũng biết cách cưng chiều người yêu lắm nhỉ? Thế thì gả cho Khánh Tường cũng không có gì thiệt thòi cho cô rồi.
- Muốn ăn thì kiếm lão công của chị bảo hắn bóc cho.
Á hự. Đòn sát thương của Minh Hào đã trực tiếp cho Thiên Di nốc ao rồi, khoé miệng đang nở nụ cười của cô bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó gân xanh trên trán dần dần hiện rõ hơn.
Di quái vật xuất hiện rồi.
- Nói thêm một câu nữa xem, để coi tối nay mày ngủ ở đâu.
Minh Hào “…” Coi như chưa nói gì nhé.
- Không cho ăn nữa, chưa trả lời chưa được ăn.
Bạn nhỏ Thiên Di lập tức cướp mất dĩa tôm thơm ngon trên tay Khánh Tường, vẫn muốn nghe câu trả lời của cô.
- Di à! Chị không thấy dạo này em mập lên hay sao? Chính vì sự chiều chuộng vô pháp vô thiên của Minh Hào đã khiến cho em chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Tuyệt đối không muốn rời xa.
Nghe xong, Di liền đặt dĩa tôm trở về với chính chủ của nó. Ánh mắt lườm nguýt cặp đôi đang chìm trong bể mật ngọt của tình yêu.
Được lắm, hai đứa yêu nhau dám nhồi bánh gato cho lão nương.
- Cứ nhồi bánh gato nhiều vô. Chờ lão công của lão nương về đây xem có ngược chết hai đứa mày không?
- Chị mà cũng có lão công?
Minh Hào không ngần ngại đâm thêm một nhát dao vào tâm hồn mong manh “yếu đuối” của Thiên Di, ai bảo lúc nãy âm mưu muốn đốt nhà của anh cơ chứ. Phải trả thù mới được.
Thiên Di ôm tim đau đớn, cô nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc di động rồi gọi cho ai đó, chất giọng mè nheo như bị bắt nạt khiến cho đám gia nhân ngạc nhiên.
- Lão công, có người nhồi bánh gato. Anh mau về đây ngược chết tụi nó cho em huhu.
Ủa ban nãy còn hùng hổ kiêu ngạo bá khí lắm cơ mà? Sao giờ lại mè nheo nũng nịu vậy? Cô chủ bị đa nhân cách thật sao?