Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 82: Ăn vài cái tát




- Ngồi yên!

Minh Anh nhanh tay kéo Saint ngồi xuống ghế, bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của Saint, anh chàng khẽ thở dài

- Chuyện này không cần cậu lo

- Nhưng... cô ta vô cớ gây sự với chị, còn dám tạt nước nữa.

- Thế cậu tới đó có thế giải quyết được? Hay chưa kịp làm gì thì chị đã đập cho một trận vì tội theo đuôi?

- Này! Là cậu dụ dỗ tôi đi theo, bây giờ đổ hết tội lỗi cho tôi sao?

Saint đánh một phát vào gáy của Minh Anh khiến cho cu cậu nhăn mặt vì đau, sau đó còn liếc mắt nhìn Minh Anh, hai mắt anh ta híp lại để lườm, lá gan của cậu ta to lên từ khi nào vậy?

- Tóm lại cậu không cần phải lo, Minh Hào sắp sửa quay lại rồi.

Minh Anh vẫn chăm chăm quan sát tình hình bên chỗ Khánh Tường bằng chiếc ống nhòm mới lượm được dưới đất. Tuy cách nhau không xa, vẫn có thể nhìn bằng mắt thường nhưng với bản tính thích làm màu của Minh Anh thì anh ta không thể từ chối được.

Saint cũng miễn cưỡng ngồi xuống xem, trong lòng không mấy an tâm.

Khánh Tường vội vàng đứng dậy, vơ tạm chiếc khăn trên bàn để lau đi vệt nước loang lổ trên áo. Cô tức giận nhìn người con gái kia.

- Nắng quá bị điên à?

- Tao điên? Đúng rồi, nếu tao bình thường thì đã đập cho mày một trận rồi.

Người vừa tạt nước Khánh Tườngg vênh váo lên tiếng, ánh mắt hằn rõ tia giận giữ ngùn ngụt trong bốc lên.

- Con mẹ điên, muốn đánh thì nhào tới.

Khánh Tưởng cũng không phải dạng vừa mà chịu người ta ức hiếp, muốn đánh cô? Tưởng dễ sao? Bà đây chấp hết.

- Á à, anh ra đây mà coi. Nó hớp hồn anh xong rồi còn đòi đánh tôi đây này.

Ả ta la làng lên cho mọi người nghe, để tất cả mọi người đứng về phía mình mà miệt thị Khánh Tường. Có thể nói ở nơi đông người như khu vui chơi thì lấy được sự đồng cảm của người đi đường là một lợi thế không hề nhỏ.

- Cô đang nói cái quái gì vậy?

Khánh Tường nghệch mặt ra nhìn Sông Hương, ả ta đang lớn tiếng nói chuyện gì vậy? Ai hớp hồn ai? Cô có làm gì đâu chứ, chỉ ngồi im mà thôi.

Thấy Khánh Tường giả vờ ngốc nghếch, Sông Hương càng tức giận lớn tiếng hơn nữa. Làm bộ làm tịch cũng giỏi lắm nhỉ.

- Từ lúc mày vào đây bạn trai tao đã không thể rời mắt khỏi mày, mày đã cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.

Khánh Tường (・∀・)

What the... FUCKKKKKK

Nghe lí do không thể nào vô lí hơn của ả ta, Khánh Tường muốn phun vào mặt Sông Hương một cục nước miếng. Ôi trời ơi! Trên đời này còn tồn tại loại đàn bà ngu ngốc như thế này sao? Hai người còn chưa gặp nhau, chưa tiếp xúc với nhau mà đã hùng hổ chạy tới đánh ghen?

Não tàn rồi hay sao?

Không biết Sông Hương có để ý hay không, nhưng mọi người xung quanh đã bắt đầu bụm miệng cười rồi. Tất cả đều chung ý nghĩ giống như Khánh Tường.

Ngu ngốc!

- Mày...

Khánh Tường không những không trả lời mà còn không thèm nhìn mặt Sông Hương nữa, ả ta tức tốc nhào tới định tát Khánh Tường để dành mặt, không thể để người khác coi thường như vậy.

Chát!

Saint và Minh Anh ở bên kia cũng đứng phắt dậy, cô ta dám đánh Khánh Tường? Nếu vậy thì Saint sẽ không nương tay với phụ nữ mà hành xử thô lỗ đâu.

Nhưng không phải, cái tát đó chính là do Khánh Tường ra tay. Khi Sông Hương giơ tay định đánh thì cô đã nhanh chóng chụp lấy tay ả ta sau đó thuận tay tát vài bạt tai vào khuôn mặt vênh váo kia. Do lực đánh quá mạnh nên đã khiến Sông Hương lảo đảo té bịch xuống đất. Mọi người cũng tròn mắt trước hành động bất ngờ này, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản. Ả ta đáng bị như vậy.

Không nhanh không chậm, khuôn mắt trắng xoá của ả đã in năm ngón tay đỏ hỏn của Khánh Tường. Sông Hương vẫn ngơ nhác nhìn cô như không hiểu chuyện gì xảy ra. Ả ta vừa bị đánh sao?

Nhìn vào bàn tay vừa động thủ, Khánh Tường lắc đầu. Haizzzz make up hơi lố rồi chị gái, đã vậy còn sài mĩ phẩm dỏm nữa chứ. Hại bàn tay của cô dính phấn trắng xoá rồi đây này.

- Lần sau ra ngoài nhớ mang theo não, hôm nay tao vui nên sẽ tha cho mày, còn không thì cái lưỡi của mày đã không còn nằm trong khoang miệng nữa đâu.

Khánh Tường vuốt ve bé kì lân trong tay, khuôn mặt nở nụ cười ma mị đến đáng sợ. Chất giọng ngọt ngào lập tức biến thành lãnh khốc đáng sợ như sinh vật ghê rợn dưới chốn âm ti.

Ở đằng xa xa đã lấp ló bóng dáng của người đàn ông, anh ta đang tiến lại phía Khánh Tường ngày một gần hơn.