Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 37: Con người ngu xuẩn




- Chủ tịch! Chúng ta có cuộc họp với bên công ty X

- Ừ!

Thư kí Kim kính cẩn báo cáo công việc với Minh Hào, sau đó đứng yên tại chỗ xem phản ứng của chủ tịch nhà anh như thế nào.

Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ còn âm thanh sột soạt của giấy tờ bị Minh Hào lật qua lại mà thôi.

Một lúc lâu sau, Minh Hào mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, tự nhiên thư kí Kim cảm thấy chủ tịch nhà anh có gì đó không vui gì phải.

- Xin chào! Tôi là Phi Hùng, chủ tịch tập đoàn X, tôi có thể gọi anh là gì?

- Xin chào! Tôi tên là Minh Hào.

Nói rồi Minh Hào làm động tác mời đối tác của mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thư kí Kim lập tức đưa tài liệu cho Minh Hào tham khảo.

Phi Hùng ngồi bên đối diện nhãn nhã nhâm nhi ly trà nóng do thư kí chuẩn bị, mùi hương thơm nhè nhẹ dễ chịu cùng với hương khói tỏa ra thật thoải mái.

- Nghe nói anh muốn mua lại mảnh đất này. Tôi có thể biết lí do không?

Minh Hào chăm chú nhìn về phía Phi Hùng, còn anh ta thì đặt ly trà xuống rồi nói.

- Tôi thấy khu đất này để lâu không làm gì, nên muốn thu mua lại để xây sân chơi golf.

- Tôi sẽ được lợi nhuận gì khi bán cho anh khu đất này?

- Phi Hùng bật cười nhìn Minh Hào.

- Chủ tịch à! Tôi đã thu mua lại mảnh đất này rồi mà anh còn muốn có thêm lợi nhuận gì nữa? Khu đất này vốn là đất chết, anh không thể trồng thứ gì trên đây. Được tôi mua lại không phải anh đã quá lời rồi sao?

Nhìn điệu bộ của Phi Hùng, Minh Hài không lấy gì làm lạ, anh nhàn nhã trả lời.

- Thật ra mà nói khu đất đúng là đất chết, nhưng vị trí của nó lại nằm ngay trung tâm thành phố. Nếu không bán cho anh tôi cũng có thể để cho người khác thuê mướn vậy.

- Anh thật biết cách kinh doanh mà. Được rồi tôi sẽ chia cho anh 15% tiền thu nhập cho anh. Thế nào?

- Đương nhiên là được rồi! Bản hợp đồng tôi đã xem qua, cũng không có gì sai sót. Chúng ta bắt đầu giao dịch.

- Được!

Phi Hùng nở nụ cười thích thú. Bước đầu tiên trong kế hoạch đã thuận lợi

Bên cửa hàng chăm sóc thú cưng lại không thuận lợi như cuộc giao dịch kia.

Khánh Tường không thèm nhìn Mĩ Quyên, trực tiếp quay đi chỗ khác. Điều này khiến Mĩ Quyên không mấy vui vẻ.

Khánh Tường đang khinh thường cô ta sao?

Cô ta không cho phép bất cứ ai dám coi thường mình.

Mĩ Quyên không nhanh không chậm tiến về phía Khánh Tường đang ngồi, cô ta cẩn thận cúi đầu chào Minh Anh.

- Xin lỗi vì sự chậm trễ ngày hôm nay của tôi.

- Không có gì! Lần sau chú ý hơn.

Minh Anh không hề để tâm tới lời chào hỏi của Mĩ Quyên, anh vẫn còn choáng ngợp vì sự cưa cẩm tinh tế dành cho chị của mình. Phải biết rằng Khánh Tường rất yêu thương động vật, đặc biệt là những thứ đáng yêu nên chiêu này rất có tác dụng.

Khánh Tường vẫn ngồi ung dung thưởng thức ly trà sữa mà Minh Anh đưa, cũng chả thèm ngó ngàng gì tới Mĩ Quyên dù chỉ một chút.

Mĩ Quyên tức giận nắm tay lại thành nắm đấm.

Đang khinh thường cô ta sao?

- A! Khánh Tường cậu cũng làm ở đây sao?

Cô ta lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh đang bao trùm lấy không gian, giọng điệu õng ẹo của cô ta hết sức giả tạo

- Ờ

- Này này! Dù gì chúng ta cũng là bạn thân, cậu không thể đối xử lạnh nhạt với tớ như thế cứ.

Mĩ Quyên nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh ta của Khánh Tường. Cô ta nhận thấy rằng từ khi bước vào đây toàn bộ sự chú ý của ông chủ đều dành cho Khánh Tường.

Con điếm đáng ghét này.

- Bạn thân? Tôi với cô sao?

Khánh Tường nhíu mày nhìn Mĩ Quyên đang bày ra bộ mặt giả tạo đáng kinh tởm kia. Cô làm bộ suy nghĩ gì đó, sau đó rất nhanh phối hợp với Mĩ Quyên diễn vở kịch này.

- À đúng rồi! Chúng ta là bạn thân. Mà thân ai nấy lo đúng không nhỉ?

Mĩ Quyên bất ngờ khi thấy Khánh Tường cười cợt, chả lẽ cô không tức giận hay xa lánh cô ta sao?

- Cậu nói gì bậy bạ thế? Cơ mà anh chàng đẹp trai nhà giàu hôm bữa đâu rồi? Sao hôm nay cậu lại ngồi đây liếc mắt đưa tình với ông chủ thế?

Mĩ Quyên đưa ra một loạt câu hỏi biến Khánh Tường trở thành một người đào mỏ, thay người yêu như thay áo, một loại con gái chẳng ra gì.

- Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi liếc mắt đưa tình với nhau vậy hả?

Minh Anh ngồi bên cạnh giận dữ lên tiếng. Cô ta đang muốn gây sự đúng không?

Mĩ Quyên thấy phản ứng của Minh Anh thì giật thót người, ngoan ngoãn cúi đầu xuống không dám ngước mặt lên. Cô ta chưa kịp nói gì thì Khánh Tường đã lên tiếng trước rồi.

- Cái miệng của cô có vẻ không sạch sẽ hơn cơ thể của cô nhỉ?

Mĩ Quyên cứng đờ người ngước lên nhìn Khánh Tường thì bắt gặp nụ cười khinh bỉ của cô.

Cô ta không phải đang muốn đề cập tới vấn đề đó đúng không?

- Aida! Tôi mà yêu đại gia thì còn cần đi làm? Lý do mà tôi thường xuyên thay người yêu không phải vì sợ con người không biết xấu hổ như cô chạy tới cướp bạn trai sao? Có cần tôi kể ra cô đã cướp bao nhiêu không?

Ban nãy Mĩ Quyên cố tình nói cô thay người yêu như thay áo nên đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của nhân viên cũng như khách hàng trong cửa tiệm này.

Tất cả đều dỏng tai lên làm bà tám. Nhưng cô ta lại không ngờ mình bị Khánh Tường chơi ngược lại như vậy.

Đáng chết!

Không bao lâu đã rầm rộ lên tiếng xì xầm bàn tán về câu chuyện, tất cả đều nhắm vào Mĩ Quyên.

Khách hàng 1:" Người ta mà yêu đại gia thì còn thèm tới nơi này làm việc ư? Cô gái kia thật không biết suy nghĩ "

Nhân viên 2:" Nãy chị có nghe thấy không. Tất cả vì sợ cô ta cướp người yêu đấy, người gì đâu mà vô liêm sỉ quá ""

Khách hàng 2:" Nói không biết ngượng miệng, thân là người thứ ba mà còn dám đứng đây lớn lối ""

Khánh Tường thích thú nhìn con người đang đứng như trời trồng trước mặt cô, khuôn mặt ả ta đã nhanh chóng trắng bệnh rồi. Đâu thể buông tha dễ dàng như vậy, Khánh Tường tiếp tục công kích Mĩ Quyên.

- Ráng chăm sóc cơ thể cho tốt vào. Nếu không đáp ứng được nhu cầu của các anh đại gia thì sẽ mau chóng bị người ta vứt bỏ đấy.

Mĩ Quyên lập tức quay người chạy ra ngoài, những tràng cười châm chọc ả ta đang vang lên không ngớt.

Thật nực cười! Đúng là một con người ngu xuẩn.

- -------------

Đúng ra đăng ngày hôm qua, nhưng mà bận quá nên bây giờ mới đăng cho mọi người đọc được

Hãy like + bỏ phiếu để nhanh có chap mới nha