Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 36: Âm hồn không tan




- Mới sáng sớm mà em đi đâu thế?

Minh Hào dời mắt khỏi chiếc màn hình laptop mà anh đang làm dở dang công việc. Toàn bộ sự tập trung đều dồn vào người con gái nhỏ bé đang ngồi ngay thềm cửa.

- Em đi làm.

Khánh Tường ngồi phịch xuống ngay trước thềm, chậm rãi mang giày vào chân. Sau đó cô đứng lên chỉnh trang phục cho ngay ngắn rồi chuẩn bị ra ngoài.

- Ở nhà đi, hôm nay trời có vẻ lạnh lắm đấy.

Minh Hào nhíu mày nhìn bộ trang phục mỏng manh mà Khánh Tường mặc trên người. Không khéo lại ốm nữa thì khổ.

Bạn nhỏ ngoài cửa liếc xéo Minh Hào rồi cầm dây dẫn Bảo Bối ra ngoài, cô nói.

- Em không đi làm thì lấy tiền đâu mà xài? Không ai chịu nuôi nên phải cần chăm chỉ hơn.

Minh Hào bật cười nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi mình, anh đứng lên tiến về phía Khánh Tường, ép sát cô vào tường sau đó cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.

Khánh Tường không mấy bất ngờ khi Minh Hào đột ngột hôn cô, vì dạo gần đây Minh Hào có vẻ rất thích hôn một cách đột ngột như vậy rồi cho nên cô cũng chẳng lạ lẫm gì nữa.

- Mới sáng sớm mà đã cưỡng hôn em rồi! Anh xấu thật đấy.

Khánh Tường đẩy Minh Hào ra, đôi gò má trắng bóc đã ửng hồng từ bao giờ.

Minh Hào thích thú nhìn bộ dạng bẽn lẽn của Khánh Tường, sau đó kéo cô vào lòng.

- Đừng có suy nghĩ xấu về anh, son môi của em hôm nay hơi đậm. Anh chỉ muốn làm mờ nó đi thôi.

- "..."

Lưu manh!

Nói rồi Minh Hào khoác lên người Khánh Tường chiếc áo khoác dày của mình. Anh đưa tay nựng nịu khuôn mặt bánh bao của Khánh Tường rồi mới thả cô đi.

- Nhớ về sớm! Anh chờ.

- Vâng.

Khánh Tường ra ngoài với chiếc áo ấm của Minh Hào trên người. Mùi hương nam tính quen thuộc của anh vẫn thoang thoảng khắp người cô. Khiến cho Khánh Tường cảm thấy anh vẫn còn bên cạnh cô.

Không khí hôm nay cũng lạnh thật.

- Chị! Em có mua trà sữa cho chị nè. Qua uống nhanh nào.

Vừa bước tới tiệm chăm sóc thú cưng thì cái giọng oai oái của Minh Anh đã la lên rồi. Giống như hận không thể hét lên cho cả thế giới biết vậy.

- Nói nhỏ lại, cái miệng của em dạo này lớn quá rồi nhỉ.

Khánh Tường gỡ dây cho Bảo Bóo thoải mái chơi đùa với các bạn cún khác rồi còn mình thì tiến tới chỗ Minh Anh. Cô nhận lấy ly trà sữa từ tay Minh Anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Việc chị bảo em điều tra về Salomon đã làm tới đâu rồi?

- Vẫn chưa được gì cả.

- Ừ! Càng nhanh càng tốt

- Em biết rồi.

Khánh Tường chăm chú quan sát Bảo Bối đang chơi đùa ở bên kia. Cu cậu có vẻ rất thích thú. Nhìn cảnh này Khánh Tường rất hài lòng. Bảo Bối hoà đồng hơn, dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc trước. Có vẻ như cái tính chảnh chó của Bảo Bối đang dần dần được loại bỏ rồi.

- Chị! Chị kiếm đâu ra chú chó giống Bé vậy?

Minh Anh nhìn thấy Khánh Tường rất vui khi nhìn về phía thú cưng chơi đùa. Anh cũng bất ngờ khi thấy Bảo Bối có nét tương đồng giống hệt Bé Con, chỉ khác màu mắt mà thôi.

- Một người lạ để trước nhà nhờ nuôi hộ.

- Cái gì?

Minh Anh phun ngụm nước mình vừa uống ra ngoài. Khánh Tường nhíu mày nhìn.

- Sao bây giờ em lại dơ như vậy?

- Sao chị không trả lại cho người ta! Quen biết gì đâu mà nhờ nuôi hộ?

Minh Anh phớt lờ câu hỏi của Khánh Tường. Người gì đâu mà trơ trẽn, vô trách nhiệm với thú cưng của mình vậy cơ chứ? Dám để cho một người lạ chăm sóc, không sợ gặp người xấu là mang vào quán thịt cầy luôn à?

Ở nơi nào đó, Minh Hào át xì vài cái. Đứa nào đang nói xấu mình vậy nhỉ?

- Muốn trả lắm chứ, nhưng em biết thông tin trên chiếc vòng cổ là gì không?

- Là gì?

Minh Anh hiếu kì nhìn Khánh Tường, nội dung trên chiếc vòng cổ là gì mà có thể khiến Khánh Tường nhận nuôi vậy cơ chứ?

- Con tên là Bảo Bối, Baba của con rất đẹp trai.

Minh Anh hoá đá tại chỗ. Trời má tên nào to gan dám cưa cẩm chị yêu của cậu? Tên này có vấn đề về gan rồi đúng không?

Nhưng ngẫm nghĩ thì chiêu này cao tay đấy.

- Em chào mọi người! Xin lỗi vì em tới trễ.

Đang mải mê nói chuyện với Minh Anh thì Khánh Tường nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô nhanh chóng quay lại để xem chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Sau khi xác nhận, khoé môi của Khánh Tường giựt giựt vài cái.

Chết tiệt! Cái âm hồn không tan này sao cứ theo ám mình hoài vậy chứ? Hơi mệt rồi nha.

Mĩ Quyên cũng bất ngờ khó thấy Khánh Tường đang ngồi ung dung uống trà sữa, bên cạnh còn có một anh đẹp trai ngồi gần nữa chứ.

Cô ta nghiến răng tức giận, tay đã nắm lại thành nắm đấm từ khi nào.

Khánh Tường lúc nào cũng tỏ ra thanh cao thuần khiết, cuối cùng cũng chẳng khác gì cô ta. Một con điếm sống dựa vào trai.

Cô ta chỉ hận tại sao bên cạnh Khánh Tường đều là những người đẹp trai như vậy. Những người mà cô ta chưa từng tiếp xúc, những người trong tiêu chuẩn của cô ta.

Tại sao?

- ----------------

Minh sẽ để lịch ra chap cho các bạn quyết định. Nghĩa là việc Minh ra chap nhanh hay chậm sẽ tùy thuộc vào sự yêu thích của các bạn đối với tác phẩm này qua việc nhấn like và bỏ phiếu. Nhanh hay chậm tất cả đều tùy thuộc vào các bạn