Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 246: Ai là người chủ mưu?




Sau gần một tiếng vật lộn với tâm trạng thấp thỏm có chút tổn thương của bản thân thì cuối cùng Peter cũng đã dừng xe trước một căn nhà lớn ở ngoại ô thành phố.

Cả không gian ngập tràn mùi ẩm mốc của gỗ, không khí ở đây dường như có nhiều độ ẩm hơn so với những nơi khác thì phải.

Hàng cây xanh um tùm che phủ cho ngôi nhà tránh khỏi ánh nắng của mặt trời nên ở phía bên dưới, từng mảng rêu xanh rờn dường như đang bao phủ cả đường đi.

Bên trong đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh của người đàn ông khiến cho không gian càng trở nên u ám mà khiếp sợ đến lạ.

Ánh mắt của Minh Hào khẽ cau lại một chút như đang suy tính điều gì đó, nhưng rồi rất mau chóng biến mất rồi theo chân của Peter vào trong.

Cánh cửa lớn dần dần mở ra, mùi hương nồng nặc của máu tanh xộc thẳng vào cánh mũi khiến cho cả hai bất giác đưa tay lên che lại.

Hình ảnh một người đàn ông người phủ đầy màu đỏ của máu, mái tóc cũng vì thế mà bết dính lại với nhau. Dòng máu đỏ tươi chảy từ hai bên thái dương chảy xuống mặt, ở khóe môi cũng đã rách toạc ra vì hành hạ.

Anh ta bán khỏa thân ngồi gục xuống, trên người chi chít vết đòn roi rướm máu. Ở bên dưới sàn nhà, máu đã đọng lại thành những vũng lớn nhỏ từ khi nào.

Thấy Minh Hào vừa bước vào, đám người áo đen cung kính cúi đầu rồi tránh sang hai bên để cho anh và Peter đi vào. Hoàn toàn không chậm trễ một giây phút nào cả.

Khi nhìn thấy người, đáy mắt của Minh Hào có thoáng qua một tia bức xúc, anh muốn lao tới đập cho tên này một trận sống không bằng chết mới cam lòng. Nhưng rồi rất mau chóng lấy lại bình tĩnh.

Minh Hào tiến về phía chiếc ghế đối diện, ngả người xuống chiếc ghế dựa, hai chân bắt chéo trên chiếc bàn lớn, đôi bàn tay rộng lớn cũng vô thức đan vào nhau.

Liếc mắt một cái, lập tức từ đâu xuất hiện một tên áo đen cầm theo một xô nước lạnh tạt thẳng vào tên phạm nhân làm cho hắn ta sực tỉnh dậy. Ánh mắt vô hồn quan sát xung quanh. Ngay khi đụng phải ánh mắt sắc bén của Minh Hào thì ngay lập tức cúi đầu xuống.

Vì hắn biết, hắn đụng phải thứ dữ rồi.

Tuy đã tránh được ánh mắt đáng sợ của Minh Hào, nhưng toàn thân hắn lại bất giác run lên bần bật và còn có cảm giác ớn lạnh sống lưng mà không biết rõ nguyên do vì sao.

- Nói cho tao biết, ai sai mày làm việc này?

Không cần phải chơi trò mèo vờn chuột làm gì cho vòng vo, Minh Hào lập tức vào thẳng chủ đề chính, giọng nói dường như pha thêm một chút đanh thép khiến cho mọi người đều có chút dè chừng.

Nhưng mà tên đó vẫn cứng đầu không chịu khai ra, mặc cho có đòn roi hay đe dọa cỡ nào thì miệng vẫn không hé môi dù chỉ một chút.

Minh Hào cười lạnh một cái.

Hừ! Ngoan cố lắm, để xem mày im miệng được bao lâu.

Chớp mắt một cái, Minh Hào đã không còn ngồi ở vị trí ban đầu nữa mà đã nhanh chóng di chuyển tới chỗ mà tên phạm nhân đang ngồi. Nhẹ nhàng đặt tay vào vị trí yết hầu mà nhấc bổng hắn ta lên trong sự kinh ngạc tột độ của mọi người.

Một người thân thể thon thả như Minh Hào tại sao lại có sức mạnh đáng sợ như thế? Mà khoan đã, ở tay của Minh Hào có thứ gì đó thì phải, thứ chất lỏng màu đỏ từ đâu xuất hiện vậy?

Không lẽ...

Peter đứt bật dậy rồi mau chóng đi về phía Minh Hào với tâm trạng khá là bất an, anh chàng không quên ra lệnh cho vài người đàn ông lực lưỡng mau chóng kéo Minh Hào và tên tù nhân ra. khỏi nhau.

- Hào! Dừng lại đi, cậu đang mất bình tĩnh đó.

Peter mau chóng nắm lấy bàn tay của Minh Hào lôi ra khỏi yết hầu của người kia, cái thứ chất lỏng đỏ tươi tanh ngòm đó là máu rỉ ra từ yết hầu của hắn. Minh Hào không nói không rằng trực tiếp dùng tay moi dây thanh quản của hắn ra, đã thế còn làm khi hắn còn sống sờ sờ nữa cơ chứ.

Người gì đâu mà đáng sợ quá vậy?

Tên tù nhân sau khi được kéo ra lập tức ôm cổ đau đớn, vệt máu ngắn dài cũng từ từ chảy len lỏi qua từng khẽ tay gân guốc của hắn. Toàn thân bây giờ không chỗ nào là không có máu.

Nhìn thật khủng khiếp

Mặc cho Peter đích thân ra can ngăn, Minh Hào vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng như ban đầu, giọng nói càng ngày càng trở nên cao ngạo và đáng sợ hơn.

Khẽ cười một chút, anh nói.

- Ai là kẻ chủ mưu? Nếu mày không nói thì đừng nói là cái mạng của mày, ngay cả người thân cũng phải chịu kết cục như mày, cái trò mổ bụng, móc mắt hay lấy dây thanh quản từ người sống là thú vui của tao.