Chờ cho đôi cẩu nam nữ kia khuất bóng, Kiến Hoa mới lân la tới gần Hoàn Kim, con người đang sáng mắt cầm tiền đếm lia lịa rồi hỏi.
- Ủa! Áo vest của cậu là do ai thiết kế? Nhìn lạ hoắc vậy?
Hoàn Kim không trả lời, cứ tập trung đếm tiền trước đã, dường như đang sợ Trung Hiếu đưa thiếu một tờ nào ấy, cho dù có đưa thiếu nửa tờ thì ông đây cũng đi tới đòi cho bằng được. Đừng tưởng đập một cọc tiền trước mặt rồi bỏ đi là xong đâu à.
Nhận thấy Hoàn Kim không quan tâm tới mình, Kiến Hoa chề môi khinh khỉnh rồi quay sang chỗ khác.
Đếm tiền xong xuôi, Hoàn Kim cười thích thú khi thấy tiền từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào mặt mình. Khuôn mặt tràn đầy sự nham hiểm.
Ôi ước gì ngày nào cũng có cơn mưa tiền như vầy thì thích biết mấy nhỉ.
Giật mình một cái, Hoàn Kim chợt nhớ ra câu hỏi của Kiến Hoa nên mới ôn tồn giải thích cho anh ta hiểu, Hoàn Kim nói.
- Áo vest này ấy hả? Do em gái tôi tôi tặng đó, nó có hứng thú với thời trang nhưng lại mau chán nên chỉ thiết kế duy nhất một mẫu nãy rồi chuyển hướng sang học ngành khác rồi, bởi thế nên không thể nào tìm được cái thứ hai trên cõi đời này.
Khánh Tường cười rồi nói với thư kí Kim, giọng nói tràn đầy vẻ tán thưởng đối với con người này.
- Anh tham thật đó, chỉ có một vết rượu nhỏ thôi mà cũng ăn vạ được mười triệu. Anh không sợ cô ta không đưa sao?
- Tại sao lại không? Cô ta không cần mặt mũi nhưng chồng của cô ta lại rất cần, nếu không đưa ông đây làm lớn chuyện lên thì thiếu điều phải bù gấp đôi tôi mới chịu im.
Hoàn Kim khẽ vuốt tóc rồi nói với giọng điệu đương nhiên, khuôn mặt của anh ta như kiểu thử không đưa tiền coi, ông ăn vạ cho chúng mày phải đội quần lên đầu mới dám ra khỏi nhà hàng này.
Kiến Hoa ngồi bên cạnh ngẫm nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có điều gì không ổn trong câu nói vừa rồi của Hoàn Kim nên mới lên tiếng hỏi.
- Này! Lương của thư kí riêng không ít đâu, không lẽ anh phải cần dăm ba đồng lẻ này?
Một câu nói như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Hoàn Kim, khiến cho nó rỉ máu từng chút một.
Sắc mặt của thư kí Kim thay đổi rất nhanh chóng, từ vui cười rạng rỡ cho tới đen lại như đít nồi. Ngón tay thon dài cũng vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, Hoàn Kim giọng run run nhìn Kiến Hoa rồi nói.
- Lương cao? Đúng lương rất cao, nhưng cậu có hiểu cảm giác đi làm hết ba mươi ngày thì hết hai mươi lăm ngày là trừ lương rồi không? Đã thế còn tống cho tôi một cục bông lắm lông ham ăn nhất quả đất này nữa. Cậu thử nghĩ xem nếu không chiêu trò thì có lẽ tôi chết đói từ lâu rồi.
Hoàn Kim xả ra một tràng đầy giận dữ, dường như là bao nhiêu uất ức và ủy khuất của anh ta dồn ép bao lâu cũng đến lúc phải bùng nổ ra ngoài rồi.
Kiến Hoa hết sức ngạc nhiên nhìn Hoàn Kim, sau đó quay sang nhìn Minh Hào với ánh mắt khó hiểu.
Chuyện mà Hoàn Kim nói là thật chứ?
Trong khi cuộc nói chuyện đầy sôi nổi đang diễn ra thì bạn nhỏ Minh Hào của chúng ta vẫn im thin thít không nói câu nào, chỉ tập trung vào việc... lột vỏ cua.
Một dĩa thịt cua được lột vỏ thơm phức đã được loại bỏ hết phần vỏ cứng ra ngoài, chỉ còn lại những thớ thịt trắng bóc ngọt lịm mà thôi.
Nhẹ nhàng trao đổi dĩa đầy ắp thịt cua sang cái dĩa trống trơn của Khánh Tường. Minh Hào lấy khăn giấy lau sạch tay mình, ánh mắt cưng chiều nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Ăn đi! Anh lột vỏ xong hết rồi đó.
Nói xong, anh chàng quay qua nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Kiến Hoa, sau đó khẽ lắc đầu rồi nói bằng giọng điệu oan ức.
- Biết sao được, tiền và tài sản vợ giữ hết rồi, anh đây chỉ có vài đồng lẻ uống cà phê thôi chứ làm gì được cầm tiền? Tất cả đều là của cô ấy, cho nên về chuyện tiền lương của cậu ta cũng phải siết chặt lại để bảo toàn ngân sách gia đình.
- ---------------------------
Top 6 đề xuất bão mười chương nha mấy cậu, còn ngày thường thì từ 5 hoặc 4 chương đổ xuống