Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 53: Thế thì thích nương của đứa nhỏ




Edit: Ốc Vui Vẻ

Đột nhiên Phong Linh ngây ngẩn cả người.

Dường như ở phía dưới có một cây gậy đang chọt chọt vào nàng.....

Bỗng nhiên trong đầu lại toát ra hình ảnh của đêm sáu năm trước!

“A ——”. Phong Linh thét chói tai nhưng âm thanh vừa ra đã bị nam tử kia nuốt vào.

Hắn rất mạnh mẽ mà Phong Linh lại giống như con cừu nhỏ. Đừng nói là phản kháng ngay cả giãy giụa cũng không thể. Hắn hôn nàng, hôn bá đạo, nụ hôn nóng bỏng, lúc nàng sắp không hô hấp được hắn mới dừng lại, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Người bên ngoài là Địch Cuồng bang chủ bang Xích Diễm, hắn là thủ lĩnh của một bang hội giết người không chớp mắt thủ đoạn tàn nhẫn, đã từng giết 8 người vợ”, sau đó hắn ngươi mập mờ: “Nghe nói những người vợ đó đều chết trên giường.....”.

Phong Linh hít sâu một hơi...

Nam nhân cởi y phục của mình ra, áp lên người nàng, cái kia ở phía dưới cũng rục rịch không ngừng cọ sát nơi tư mật của nàng.

“Nàng muốn làm cùng ta hay là chọn chết trên giường của hắn?”.

Bên ngoài, Địch Cuồng nóng nảy giận dữ rống to, bên trong là một sắc lang không biết là ai. Phong Linh chỉ hận không thể nuốt một lần ba mươi cái bánh bao để nghẹn chết. Nàng quyết định kéo áo lại, trước tiên cứ đợi nam nhân bên ngoài ổn định đã.

“Làm ơn đi, ở đây là kỹ viện, nếu như ngươi muốn phát tiết thì tùy tiện tìm một cô nương là được rồi! Ngươi không thể thừa dịp cháy nhà đi hôi của, hơn nữa lại còn hôi của một nữ nhân đã có con!”.

Nam nhân áp thân thể của hắn xuống, hai tay mơn trớn làn da trơn mịn của nàng: “Ta thích nương của đứa nhỏ!”.

Phong Linh rối loạn. Mẹ nó, ở cổ đại mà cũng lưu hành khẩu vị nặng thế này sao?

Bên ngoài tiếng hò hét ầm ĩ, có người kêu lên: “A! Cháy rồi! Cháy rồi!”.

Trong sương phòng, nam nhân nữ nhân sợ hãi tới nỗi không kịp mặc quần áo, cứ thể trần truồng tuôn xuống cầu thang... Nhất thời, kỹ viện rối loạn.

Phong Linh kinh ngạc: “Trời ạ, tên khốn kia sẽ không phóng hỏa thật chứ?”.

Nam nhân đang đè trên người nàng cười một tiếng: “Hắn không kém gì một kẻ điên, không chuyện gì không dám làm!”.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng phải mau trốn đi thôi!”. Ánh lửa dần dần bốc lên, Phong Linh gấp gáp đẩy hắn ra: “Mau dậy đi! Ta không muốn làm khoai lang nướng!”.

Không ngờ, nam nhân giữ chặt cổ tay nàng, đẩy hai chân của nàng ra....

“A —— Khốn khiếp, biến thái! Vào lúc này mà ngươi còn muốn cái này! Buông ta ra!”. Phong Linh hét to lên, nhưng bên ngoài âm thanh kêu cha gọi mẹ đã át tiếng kêu của nàng.

Nàng liều mạng đá lung tung, nam nhân đè ép lên, hắn cúi đầu cắn vành tai nàng, thì thầm: “Nang làm cho ta bị kích thích!”.

“Con mẹ nó, còn ngươi làm cho ta rất muốn chết!”. Phong Linh rống to một câu, sau đó khụ một tiếng, khói đen tràn vào trong phòng làm nước mắt nàng chảy ròng ròng. Lúc này nam nhân hôn lên môi nàng truyền cho nàng ít khí thở mới giúp nàng dễ chịu hơn.

Nhưng mà nàng không ngờ một giây tiếp ác mộng mới bắt đầu...

Hạ thể đột nhiên bị một vật thể xâm nhập, đau.... toàn thân Phong Linh cứng lại, đau đến nỗi kêu lên: “A ——”.

Nam nhân sảng khoái than nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục di chuyển một cái lại một cái: “Hô.... Quả nhiên, mùi vị của nương đứa nhỏ rất khác biệt....”.

“A —— thật là đau —— khốn kiếp, cầu cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!!!”. Phhong Linh kích động muốn phản kháng, nhưng lại hít phải khói, người bắt đầu lâm vào hôn mê.

“A.....”.

Rốt cuộc, trong phòng ánh lửa nổi lên bốn phía thì nam nhân đã đạt đỉnh....