Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 248: Hắn không có lựa chọn khác




Gần canh ba, Dạ Mặc Cảnh đứng ở cửa biệt uyển, cúi đầu, giống như đang chờ đợi cái gì. Trước cửa là kiệu quan đợi hắn vào triều.

Đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một bóng đen: “Vương gia, thành công rồi”.

“Thái tử và Hàm Vương đâu?”.

“Không có động tĩnh gì, Thái tử còn đang ở bên trong đại trạch. Hàm Vương uống rượu với Tuyên vương cả đêm, bây giờ còn đang ngủ”.

“Vậy hai người phiền toái này giao cho người của thánh giáo Hắc Ám”.

“Vâng”.

“Haiz, nên vào triều rồi”. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, hắn ngồi vào trong kiệu, buông mành xuống.

“Khởi kiệu”.

Cỗ kiệu chậm rãi đi về phía hoàng cung. Mà người áo đen chậm rãi lấy khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, người đó không phải ai khác mà chính là Pháp Hạ.

Giờ mão, cửa chính cung, tổng quản thái giám đi ra phía ngoài nhìn xung quanh, lẩm bẩm trong miệng, “Kỳ quái, tại sao lại không có ai thượng triều?”. Thấy cỗ kiệu của Dạ Mặc Cảnh, ông tiến lên phía trước hỏi thăm, vừa muốn nói gì thì Dạ Mặc Cảnh đã tiến vào.

Trên đại điện trang nghiêm Dạ Hoằng Thiên đảo mắt qua chỗ đứng của các đại thần không có một ai. Các quan viên ngoài Tứ phẩm không ai xuất hiện, thậm chí cả xin nghỉ cũng không có, nếu như trùng hợp vậy thì quá khéo rồi.

Lúc này, một tiểu thái giám nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, Cảnh Vương đến đây”.

Bước chân Dạ Mặc Cảnh trầm ổn, đi nhanh đến trước điện, hành lễ, “Tham kiến hoàng thượng”.

“Mặc Cảnh, trẫm nghĩ đệ sẽ ở trong phủ dưỡng bệnh, tại sao lại thượng triều vậy?”. Trong giọng nói Dạ Hoằng Thiên có vài phần cảnh giác.

“Ha ha, nếu như vi thần không đến thì sẽ không có ai vào triều, hoàng thượng sẽ đáng thương”.

Trong lòng Dạ Hoằng Thiên kêu lên, dường như đã phát giác gì đó, ông meo mắt nhìn chằm chằm vào hắn, “Các đại thần thế nào?”.

Dạ Mặc Cảnh tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông, “Đã đến lúc Minh Tịch nên đổi chủ. Những người sợ chết như vậy giữ cũng vô dụng”.

Dạ Hoằng Thiên cả kinh đứng lên, “Ngươi đã làm gì bọn hắn?”.

Hắn ta mỉm cười, “Ta giết bọn họ”.

“Cái gì?”. Dạ Hoằng Thiên chấn kinh, “Ngươi….. Mặc Cảnh, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không? Ngươi làm như vậy sẽ hủy triều đình, hủy Minh Tịch triều!”.

“Hoàng huynh, ngài đã già rồi, nên đến lúc dưỡng già. Vị trí này vốn không phải dành cho ngài ngồi, biết rõ bản thân yếu đuối, còn muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế, người chịu khổ chỉ là các đại thần muốn theo ngài”.

Lúc này, Dạ Mặc Cảnh không hề có một chút nào thể hiện người bệnh, giọng nói lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Dạ Hoằng Thiên, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Từ giờ trở đi, ngài nên thoái vị nhường người có tài rồi!”. Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng binh khí đánh nhau, mà bên trong đại điện đột nhiên xuất hiện mấy chục hắc y nhân, người nào cũng che kín mặt, không nhìn ra bộ dạng. Nhìn những binh khí mà bọn chúng cầm trong tay, có lẽ đó là người trong giang hồ. Một người tiến lên nói với hắn, “Vương gia, trong ngoài hoàng cung đã bị thánh giáo chúng ta khống chế”.

Dạ Mặc Cảnh gật đầu, lại nhìn người ngồi trên, “Hoàng huynh, ta cũng không muốn cốt nhục tương tàn, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Bây giờ ngài hạ chiếu truyền ngôi cho ta đi, miễn làm thương tổn đến nhiều tính mạng”.

Nhưng mà ngoài ý muốn, Dạ Hoằng Thiên tỉnh táo ngồi xuống long ỷ, nhìn vào mắt ông, không hề có oán hận mà chỉ có sự thất vọng: “Mặc Cảnh, ngươi là đệ đệ duy nhất của trẫm. Ngươi lại cũng tuổi với Vô Hàm, trẫm và ngươi là huynh đệ nhưng trẫm luôn coi ngươi như con trai. Con trai phạm sai lầm, làm phụ thân sẽ luôn cho hắn cơ hội sửa chữa. Nhưng ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi”.

Dạ Mặc Cảnh bất động thanh sắc, lạnh lùng nhìn ông, “Hoàng huynh, đắc tội rồi”.

Dứt lời, gật đầu với người đứng bên, có vài tên áo đen phi thân lên, tiểu thái giám sợ tới mức thét chói tai “Hộ giá, hộ giá”. Dạ Hoằng Thiên vẫn ngồi đó, không suy chuyển, “Mặc Cảnh, thu tay lại đi, trẫm không muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của ngươi. Bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp!”.

Dạ Mặc Cảnh cười nhạt một tiếng. “Đã muộn rồi! Ta tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, chính là chờ đợi thời khắc ngày hôm nay!”.

Ngay tại lúc hắc y nhân muốn đưa kiếm về phía Dạ Hoằng Thiên, từ trên cột của đại điện hai người phi xuống, đồng thời đánh bay những người kia, một trái một phải đứng bên cạnh Dạ Hoằng Thiên, “Cảnh Vương thúc, ngài cũng để chúng ta đợi lâu quá”.

Khi nhìn thấy hai người này, Dạ Mặc Cảnh sợ hãi, “Các ngươi………”.

Thần Hoàng chớp chớp mắt với hắn, “Cảnh Vương thúc, lúc ta thả ngươi ra khỏi thiên lao, ngươi nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Không nắm giữ chứng cứ mưu phản của ngươi, giết ngươi rồi thì làm sao có kẻ phục tùng? Còn có nhóm tiểu quỷ của ngươi cũng phải nhổ cỏ tận gốc”.

Dạ Mặc Cảnh hiểu ra toàn bộ!

Dạ Vô Hàm bình tĩnh hô, “Phi Ưng, đóng cửa cung, thanh lý môn hộ!”.

“Vâng!”.

“Cảnh Vương, đừng nhiều lời với bọn họ! Trước hết giết bọn họ rồi nói!”.

Dạ Mặc Cảnh rũ mắt, âm trầm nói, “Giết!”. Việc đã đến nước này, hắn cũng không có lựa chọn nào khác, cố một chút còn có đường sống.

Những người áo đen cùng nhau xông lên, Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Giao cho ta, ngươi bảo hộ phụ hoàng!”. Hắn dứt lời tiến lên nghênh đón, Thần Hoàng mừng rỡ, nhàn nhã nói, “Ngươi đi trước đi, không được thì ta tiến lên!”.

Dạ Hoằng Thiên đứng sau, bất mãn nói, “Các con đã an bài xong mọi chuyện, tại sao ngay cả trẫm cũng giấu hả?”.

Thần Hoàng ngoái đầu, cười yêu nghiệt, “Độ tin cậy của phụ hoàng không cao, nhỡ đâu có một Trương Ngọc hay Liễu Ngọc gì đó, cho dù chúng con tính toán lợi hại đến mấy cũng vô dụng!”.

Mặt Dạ Hoằng Thiên đỏ lên, xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, k nói nhiều nữa.

Trong điện, mười mấy người đều vây quanh Dạ Vô Hàm, Thần Hoàng nhìn chằm chằm Dạ Mặc Cảnh, chỉ cần hắn ta dám đụng một chút, cam đoan sẽ cho hắn ta thấy máu.

Trong điện náo nhiệt, ngoài điện cũng đang hòa mình vào trận chiến.

Lấy Dạ Dập Tuyên cầm đầu, đám người A Tinh và Lãnh Tàng Tâm, Huyền Phong và Phi Ưng đều dẫn thủ hạ mình đến, nhìn thấy đám người áo đen thì nổi giận. “Thời gian trước bị bọn hắn qua mặt, bây giờ vất vả mới bắt đám người này lại, có cừu báo cừu, có oán báo oán!”.

A Tinh lạnh lùng nói, “Đúng vậy, ta phải báo thù cho huynh đệ ở Niêm!”.

Kế hoạch của thánh giáo Hắc Ám và Dạ Mặc Cảnh đã lâu, hôm nay bọn hắn dốc toàn bộ lực lượng. Vì sao cấm vệ quân có thể khống chế dễ dàng như vậy, không đợi bọn họ ra tay đã ngoan ngoãn chịu trói! Hóa ra là muốn bắt ba ba trong rọ, vây bọn hắn trong hoàng cung, sau đó bắt hết một lưới.

Trong hoàng cung, lửa chiến hừng hực, cấm vệ quân nhân cơ hội này vây quanh bốn phía, cung tiễn đã chuẩn bị sẵn”.

Cho dù thánh giáo Hắc ám lợi hại thì cũng không thể địch lại, dần dần bọn họ bại trận, chỉ còn sót lại vài người quây thành một vòng dựa lưng vào nhau, nắm chặt kiếm trong tay. Mặc dù chật vật nhưng vẫn cảnh giác nhìn chăm chú bọn họ.

Thần Hoàng không vui nhíu mày, “Các ngươi là quấy rối người của ta ở Tây Vực?”.

“Không sai”. Dạ Vô Hàm thu kiếm, nghĩa là muốn giao phần còn lại cho hắn.