“Vương gia, nước đã chuẩn bị xong”.
“Ừ, đi xuống đi”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Cảnh tạm thời ở trong biệt uyển hoàng gia. Sau khi nha hoàn đưa
nước ấm vào đều lui xuống, bọn họ biết Cảnh Vương có tính tình cổ quái,
khi hắn tắm không ai được phép lại gần.
Dạ Mặc Cảnh đứng lên, đi
đến cạnh thùng nước, bỏ áo ngoài, lộ ra một mảng da thịt kỳ quái màu
trắng. Hắn chậm rãi kéo một mảng da trước ngực xuống! Nhìn kỹ đúng là
một tấm da người, mặt trên có chi chít các chữ.
Lúc tắm rửa xong
hắn đẩy cửa ra đi thẳng đến lương đình trong hoa viên. Sắc trời ngày
càng tối, trong biệt uyển cũng không có nhiều người, không đủ hơi người, bống phía càng yên tĩnh đáng sợ.
Đột nhiên, cách đó không xa
xuất hiện vài bóng đen trên mái nhà, tốc độ rất nhanh, nhảy vài cái đã
tới hoa viên, cung kính cúi người: “Cảnh Vương”.
Cùng một thời
gian, từ bốn phía nhiều người áo đen chạy tới. Dần dần bên người Cảnh
Vương xuất hiện mười mấy người. Tất cả đều mặc y phục dạ hành, mặt bị
tấm lụa đen che kín.
Trong đó, một người mở miệng, “Cảnh Vương, ngài nên đưa giải dược cho chúng ta rồi”.
Dạ Mặc Cảnh nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua bọn họ, sau đó lấy một bao từ
trong lồng ngực, mở ra, đặt trên tay hơn mười viên thuốc nho nhỏ màu
đen. Mười mấy người rất ăn ý theo thứ tự đi lấy thuốc, lấy viên thuốc
của bản thân.
Nhìn bọn họ, ánh mắt Dạ Mặc Cảnh lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói, “Bây giờ, là lúc nên tấn công rồi”.
Bầu trời đen như mực, trăng thanh gió mát.
Trong đại trạch vô cùng náo nhiệt, ném thẻ vào bình rượu, đá bi, còn có nhảy
dây. Ở trong này, khi không có chủ tử thì mọi người giống như người một
nhà, khi rảnh rỗi không có việc gì có thể tụ tập nhau cùng chơi đùa. Lúc này bọn họ không thấy Phong Linh và Nhiếp Tố Tố, chắc hai người lại về
phòng nói chuyện.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm cánh cửa, khuôn mặt âm trầm, nghe tiếng cười như chuông bạc vang lên, hắn càng cảm thấy khó chịu.
Lúc này, Bảo Bảo đi tới, nhảy lên lan can, hai chân đung đưa, nói, “Hình như nương rất thích A Nam a di”.
Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, “Nàng ta thì có gì tốt? Chỉ là một nữ nhân kỳ quái!”.
Bảo Bảo nghiêng đầu, thực tế nói, “Nhưng là do Thần Hoàng thúc thúc mang về”.
Thần Hoàng nhíu mày, căm tức, “Nếu như nàng còn quấn quít lấy Tam Nương, ta sẽ sai người đưa nàng về Tây Vực”.
Bảo Bảo nhướn mày, nhẹ nhàng nói, “Không được. Nương mỗi ngày đều quấn lấy
nàng, ngay cả thúc đưa nàng về Tây Vực, chắc là nương cũng sẽ đi theo”.
Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nở nụ cười phúc hắc.
Thần Hoàng nhìn nó từ trên xuống dưới, đứa nhỏ này cười rất giống hắn.
Gian trá.
“Hay là tìm một người gả a di đi, chẳng phải là một công đôi việc sao?”.
Thần Hoàng nở nụ cười, “Chủ ý này không tệ”. Hắn nhớ tới điều gì, hỏi, “Chuyện của thánh giáo Hắc Ám, tra đến đâu rồi?”.
Nhắc tới việc này, Bảo Bảo thu lại vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói, “Bên
phía Lý Thọ thúc thúc có truyền tin tới, người của thánh giáo Hắc Ám
từng có tiếp xúc với Cảnh Vương, xem ra, hắn chuẩn bị có âm mưu gì”.
“Xem ra Cảnh Vương thúc không chịu được tìm một bang phái mới”.
Thần Hoàng đi qua, ngồi song song trên lan can, nói. “Nếu có một ngày con
thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, con có thích không? Hay là…. Ta
đổi một cách hỏi khác, con muốn làm hoàng đế không?”.
Bảo Bảo
nhún vai, “Nương đã từng kể rất nhiều chuyện xưa về Hoàng đế, cuối cùng
chả được vài người tốt. Nương nói, ai muốn làm hoàng đế chắc đầu đều bị
lừa đá qua”.
Thần Hoàng cười ha ha, “Không sai, đúng là lời nàng sẽ nói”.
Lúc này, A Tinh đi đến, nhỏ giọng nói, “Chủ nhân, Pháp Hạ đến”.
Thần Hoàng lập tức đi ra, Pháp Hạ tiến lên, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Công
tử, Cảnh Vương muốn xuống tay rồi. Ngay trong đêm nay!”.
Thần Hoàng nhíu mày, “Nhanh thế sao?”.
“Vâng, đột nhiên, ngay cả chúng ta cũng trở tay không kịp. Bây giờ ta phải trở về ngay lập tức miễn cho hắn sẽ nghi ngờ, bởi vì ta là đồ đệ của thần y nên hắn vẫn có vẻ lo lắng!”.
Pháp Hạ vội vàng rời đi, trên khuôn mặt Thần Hoàng nở nụ cười khát máu. “Thật tốt quá, rốt cuộc hắn cũng
không chịu nổi rồi!”. Hắn không chậm trễ, phân phó, “Chuẩn bị ngựa, ta
muốn đến Hàm Vương phủ!”.
“Vâng!”.
Thần Hoàng đến trước
cửa phòng Phong Linh, gõ cửa, hai người trng phòng đi ra, gương mặt
trắng phờ phạc, dọa hắn nhảy dựng, “Hai người đang làm gì vậy?”.
“Đây là mặt nạ, chàng không hiểu được đâu, có chuyện gì?”.
“Đêm nay ta sẽ ra ngoài bạn việc, nàng ở đây đừng đi đâu, biết không?”.
Phong Linh khoát tay nói, “Hơn nửa đêm ta có thể đi đâu được?”.
Thần Hoàng dặn dò Bảo Bảo vài câu, sau đó đưa đám người A Tinh đến Hàm Vương phủ.
Phi Ưng và Huyền Phong thấy thái tử đột nhiên tới, vội chạy vào bẩm báo. Dạ Vô Hàm khoác một chiếc áo đơn ra, “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Cảnh Vương thúc muốn hành động, chính là đêm nay, tin tức tin cậy!”.
Dạ Vô Hàm nghe xong, nét mặt lộ ra hưng phấn, “Rốt cuộc cũng đến, phiền toái lớn này nên giải quyết rồi!”.
Thần Hoàng chau mày, “Người bên kia như thế nào rồi? Đều an bài thỏa đáng rồi chứ?”.
“Chỉ cần chờ hắn mắc câu”.
“Được!”.
Hai người nhìn nhau, cười xấu xa.
Đêm nay nhất định sẽ không yên tĩnh.
Chân trời nổi lên một cạnh màu xanh, mặt trời dần dần hạ xuống nhưng không
thể không bị bóng đêm che kín. Trong Hàm Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng, Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng với Dạ Dập Tuyên đến sau, ngồi trong đại sảnh
uống nước.
“Hàm Vương!”. Huyền Phong vào cửa truyền tin, “Quỷ diện tăng phủ thừa tướng đã sa lưới, là ái thiếp của hắn!”.
Một lúc sau, Phi Ưng lại vào cửa báo lại, “Đã bắt quỷ diện tăng phủ học sĩ!”.
Liên tiếp có tin báo về quỷ diện tăng bị bắt, trên mặt mấy người cũng lộ ra nụ cười.
Dạ Dập Tuyên kinh ngạc nói, “Làm sao các huynh làm được?”.
Thần Hoàng cười, lười biếng nói, “Hắn có thể an bài quỷ diện tăng, chẳng lẽ chúng ta không thể có phật diện tăng à?”.
Một câu nói, Dạ Dập Tuyên bừng hiểu ra, “Các huynh làm khi nào?”.
Dạ Vô Hàm cười, “Phật dặn, không thể nói”.
Dạ Dập Tuyên khinh thường nhìn hai người, “Xì, không nói thì thôi, đệ mới không cần biết!”.
Qua thời gian một ly trà, quỷ diện tăng trong phủ các quan lớn ở kinh thành đều chết hoặc bị bắt lại, không kinh động đến bất kỳ ai.
Cuối cùng, A Tinh tiến vào bẩm báo, “Chủ nhân, theo ý của ngài đã an bài thỏa đáng cả rồi”.
Rốt cuộc, Thần Hoàng đứng lên, đã đến lúc phật diện tăng chúng ta phản kích rồi!”.
Tinh thần Dạ Dập Tuyên lại dâng lên, “Nhất định hai người có kế hoạch đúng
không, nói mau, làm thế nào? Đệ không chờ được nữa rồi!”.
Dạ Vô Hàm nói, “Chúng ta không cần làm gì, chỉ chờ Cảnh Vương thúc hiện nguyên hình!”.
Thần Hoàng không nói gì, cười tà tứ.
“Lại không nói với đệ?”. Dạ Dập Tuyên muốn nổi giận, “Đệ mặc kệ, đệ sẽ hồi
phủ ngủ! Thật sự là điên rồi mới ngồi cùng các huynh đến nửa đêm! Cuối
cùng không nói gì với ta, hai người cứ coi ta là người ngoài đi!”