Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 242: Một giấc ngủ sáu năm




Là người trùng tên trùng họ sao? Đây là trùng hợp thôi sao?

Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi buông tay ra, “Tất cả lui ra đi”.

“Vâng!”. Thủ hạ bên cạnh đều lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn hắn và nữ nhân tên Nhiếp Tố Tố.

Thần Hoàng nhìn nàng chăm chú khiến nàng sợ hãi, Nhiếp Tố Tố tránh xa Thần Hoàng giống như tránh ôn thần, “Vị công tử này, chúng ta nên học một chút về thứ tự trước và sau đi, nói sao đi nữa thì ta cũng đến đây trước!”.

“Nơi này bão quét hơn nửa tháng, một mình ngươi là nữ nhân làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được?”.

Nhiếp Tố Tố ảo não bóp đầu, “Làm sao mà ta biết được? Tỉnh dậy ta đã thấy mình ở Tây Vực rồi!” Nói xong nàng còn lẩm bẩm một câu, “Lại còn biến thành cái dạng này nữa,, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, ta cũng muốn biết tại sao?”.

Thần Hoàng không hề bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên mặt nàng, “Ngươi nói, ngươi tên là Nhiếp Tố Tố, nếu vậy ngươi đến từ đâu?”.

“Từ sông”.

Thần Hoàng nhướn mày, “Ngươi nói đùa ta à?”.

Nhiếp Tố Tố mếu máo, trừng hắn, “Ngươi đúng là không làm người khác thích ngươi được, rõ ràng chỉ là người lạ mà còn hạch hỏi người ta. Ta nói thì ngươi lại không tin! Vậy thì ngươi hỏi ta làm gì? Cứ tưởng tượng ra đáp án là được rồi, dù sao, chỉ cần ngươi vừa lòng là được rồi!”.

“Phập”. Thần Hoàng không nói nhiều, cắm thanh kiếm lên trên trường, thân kiếm còn rung rung phát ra tiếng.

Nhiếp Tố Tố tức giận ngồi xuống, “Được rồi, được rồi, ngươi đã cảm thấy hứng thú với chuyện người khác như vậy, muốn biết gì thì ngươi cứ hỏi đi đi! Nhưng mà, ta nói trước, ta nói ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta không xen vào, đừng nghĩ ta sẽ trả lời lần thứ hai!”

“Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?”.

Nhiếp Tố Tố ngồi lên một cái đôn, ngồi đối diện với hắn, “Cái này thì phải nói thật lâu về trước………”.

Thần Hoàng lạnh mặt nói, “Nói tóm tắt”.

“Hừ”. Nhiếp Tố Tố trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi tuyệt đối không đáng yêu”.

Hình như chịu đủ việc nàng kéo đông kéo tây, Thần Hoàng nhíu mày, trong mắt là sự hung ác, Nhiếp Tố Tố vội vàng khoát tay, “Được được, ta nói ta nói, ngươi đừng vội!”. Nàng thanh thanh cổ họng, “Khụ khụ…. Này, ngươi có nước không?”.

Thần Hoàng ném cho nàng túi nước, sau khi nàng uống đủ thì lau miệng, “Này, có gì để ăn không? Đã hai ngày nay ta chưa ăn gì?”.

Thần Hoàng hít sâu một hơi, “Mang chút thức ăn vào”.

“Vâng”. Có người đưa lương khô và bò khô vào. Nhiếp Tố Tố trợn to mắt, chảy nước miếng, “Cảm ơn, cảm ơn, ta không khách khí đâu”. Nàng cầm lên ăn giống như một người ăn xin.

Sau khi ăn no uống đủ, nàng mới vỗ bụng, hài lòng nói. “Xem ra ngươi cũng không giống người xấu”.

“Một bữa cơm mà đã thu mua được ngươi rồi hả”. Thần Hoàng khinh bỉ nhìn nàng.

“Dĩ nhiên không phải”. Nhiếp Tố Tố cười nói. “Phải nhìn xem cơm này đưa vào lúc nào, hiện tại nó giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Được rồi, vì ngươi không phải là người xấu nên ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói. “Ta nói ta tới từ sông cũng không phải nói dối. Khi đó ta được người ta cứu từ sông lên, ta không nhớ một chút nào về kí ức trước đó, ta chỉ nhớ ta tên là Nhiếp Tố Tố. Sau đó ta đi theo ân nhân cứu mạng của ta, trở lại nhà của hắn, ở đó, làm nha hoàn cho hắn.

Thần Hoàng lẳng lặng lắng nghe, nàng lại nói tiếp. “Bởi vì gia tộc của hắn là gia tộc lớn nên có sự tranh quyền đoạt thế, ta trở thành vật hy sinh, bị người ta đuổi đi, cho nên vẫn lưu lạc đến bây giờ”.

Nàng nói phần trước, Thần Hoàng có thể tin đó là thật. Nhưng nửa phần sau, ánh mắt của nàng rõ ràng có lóe lên, chỉ vài ba lời đã xong, sợ là sự việc không chỉ như thế. Nhưng mà hắn nhớ rất rõ ràng, Tam Nương cũng đã từng mất hết trí nhớ, chỉ nhớ rõ những chuyện từ sau khi trở về từ Luật Pháp tự.

Đây cũng là trùng hợp sao?

Ánh mắt của hắn thâm thúy, hỏi, “Ngươi ở bên ngoài đã bao lâu rồi?”.

Nhiếp Tố Tố sửng sốt một chút, chớp mắt một cái, nàng k biết phải trả lời thế nào, rõ ràng từ lúc hôn mê đến lúc tỉnh lại thì chỉ khoảng 2, 3 ngày. Nhưng trên thực tế bây giờ đã là sáu năm sau! Ai mà tin được nàng ngủ một giấc những sáu năm mà còn chưa thành thây khô. Sau khi tỉnh lại, ngay cả thân thể cũng đổi, nói ra người ta không nghĩ rằng nàng là xác chết vùng dậy mới lạ!

“Ba ngày!”.

Thần Hoàng mím môi, nhìn từ trên xuống dưới, “Ngươi là người ở đâu?”.

“Ta đâu có nhớ chuyện lúc trước, làm sao có thể biết được ta là người ở đâu?”. Nhiếp Tố Tố nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc, nàng thật không rõ người đàn ông nhìn xinh đẹp nhưng lại gà mẹ, hứng thú nhiều với chuyện người khác như vậy!

Thần Hoàng thu hồi tầm mắt lại, hắn cũng đã hiểu được đại khái. Nàng ta đang cố giấu diếm điều gì đó, không thể nghi ngờ, nhưng với một người xa lạ thì không ai sẽ nói ra lai lịch của mình. Nhưng mà trực giác của hắn từ trước đến giờ vẫn rất đúng, nữ nhân tên là Nhiếp Tố Tố này không hề đơn giản! Thay vì giữ nàng cho kẻ địch phát hiện, thì muốn giết nàng chấm dứt hậu quả, muốn dẫn nàng đi, thì nắm nàng trong tay là được!

Hắn nhíu mày, hời hợt nói: “Hình như gió đã ngừng, chúng ta phải đi, nơi này giữ lại cho ngươi”. Hắn đứng dậy, định đi ra ngoài, Nhiếp Tố Tố vội vàng gọi hắn lại, “Công tử!”.

Thần Hoàng đứng lại, nhíu mày nhìn nàng, “Có chuyện gì sao?”.

“Cái đó……”. Nàng lúng túng tránh tầm mắt của hắn, “Ngài có thể… có thể…. Có thể dẫn ta theo cùng được không?”.

Thần Hoàng nhếch môi, lộ ra vẻ như ý, ngoài miệng lại cố ý nói, “Tại sao ta phải mang ngươi theo?”.

Nàng cúi đầu, đáng thương nói: “Ta rất xa lạ với nơi này, không biết chút gì, chưa quen với cuộc sống ở đây, trên người lại không có tiền, muốn đi ra ngoài cũng khó. Ta biết công tử không phải người xấu, cho nên muốn nhờ ngài giúp ta, chỉ là ngài yên tâm, ta sẽ không mang lại phiền toái cho công tử, để ta làm nha hoàn cũng được”.

“Ta không cần nha hoàn”.

Nhiếp Tố Tố thất vọng cúi đầu, kiêu ngạo làm nàng chỉ có thể nói đến đó, “Vậy thì thôi đi, chúc ngươi đi đường bình an, đừng bị gió thổi bay”.

Thần Hoàng đẩy cửa đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói, “Nếu như là một gã sai vặt thì có thể suy tính lại”.

Cặp mắt Nhiếp Tố Tố sáng lên, theo sát hắn, “Gã sai vặt thì gã sai vặt!”. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, nàng sẽ tìm biện pháp tìm lại mình!

“Muốn đi cùng ta thì tất cả đều phải nghe ta!”.

“Được được, công tử nói gì thì chính là cái đó!”.

Thần Hoàng dừng lại, “Bắt đầu từ bây giờ ngươi không thể dùng tên của một nữ nhân được, phải đổi tên!”.

Nhiếp Tố Tố suy nghĩ một chút, đúng vậy, không thể gọi một gã sai vặt là Nhiếp Tố Tố được, đúng là rất kỳ quái, “Công tử đổi tên cho ta là được rồi!”.

“A Nam”.

Nhiếp Tố Tố run rẩy, “Công tử, ngài sợ người khác không biết ta là nam sao?”.