Nam nhân mấp máy môi:
“Ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn ở cũng với nàng ấy. Thực ra, chỉ
cần chúng ta rời khỏi phiên bang thì chúng ta sẽ không gặp bất cứ trở
ngại gì. Nhưng nàng ấy không chịu bỏ lão thế chủ lại, và không chịu bỏ
con dân của phiên bang. Cho nên ta chỉ có thể dùng thân phận là sư phụ
của nàng để ở bên cạnh bảo vệ nàng, yêu nàng. Nhưng mà cảm giác chỉ có
thể nhìn nàng ở phía xa thật sự rất khó chịu. Nhất là khi ta biết được
nàng muốn dùng kế để gả vào hoàng cung của Minh Tịch triều, sau đó muốn
làm hoàng hậu thì ta lại càng cuống. Đúng lúc này Mộc Thác tìm đến ta”.
Sau khi Phong Linh đã thích ứng với ánh sáng mặt trời, nàng trừng mắt nhìn hắn. Nàng biết, chuyện xưa bắt đầu rồi.
“Trong mắt của dân chúng trong các bộ tộc thì Mộc Thác luôn có vẻ kém hơn so
với Nghi Nhân, cho dù hắn có là con trai trưởng cũng vô dụng. Khi lão
thế chủ còn tại vị, Mộc Thác cũng không dám lấy chuyện Nghi Nhân là nữ
nhi để nói nhưng hắn cũng không muốn bị Nghi Nhân đoạt đi chức Thế chủ,
cho nên hắn tìm tới ta”.
Giọng nói của hắn âm trầm, thấp xuống vài phần, giống như là đang nhập vào trong miền hồi ức đau khổ.
“Hắn nói mục đích của hắn giống với mục đích của ta. Hai chúng ta đều muốn
Nghi Nhân rời đi, vì thế chúng ta nên hợp tác với nhau. Lúc đó ta rất
nóng lòng muốn ở cùng với Nghi Nhân, cùng với việc ta ỷ mình có võ công
cao cường, có thể bảo vệ được Nghi Nhân, không sợ sư uy hiếp của bất cứ
người nào. Cho nên ta đã đồng ý với hắn”.
Phong Linh suy nghĩ một chút, “Không phải là ngươi nói cho hắn biết kế hoạch muốn vào cung của Nghi Nhân đấy chứ?”.
Nam nhân khẽ cắn răng, gật đầu, “Đó là cơ hội duy nhất để Nghi Nhân có thể
rời khỏi đó mà thần không biết quỷ không hay. Chúng ta đã thương thảo
rất kỹ, chỉ cần đợi đến khi Nghi Nhân đến Luật Pháp tự thì ta sẽ ở trong bóng tối bắn nàng bị thương. Tất nhiên là ta đã nắm chắc lực đạo chỉ
tạo ra một vết thương nhẹ cho nàng là được rồi, sau đó ta sẽ xuất hiện
kịp thời để đưa nàng đi! Sau đó ta sẽ an trí ổn thỏa tất cả, đến lúc đó
ta sẽ nói cho nàng biết là kế hoạch của nàng bị lộ và có người muốn giết nàng, ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ nàng nên mới đưa nàng đi! Tất cả những điều đó được lên một cách tỉ mỉ, không chê vào đâu được”.
Hăn
tạm ngừng lại rồi nói, “Mà ta lại không ngờ được Mộc Thác chỉ muốn đánh
tan sự phòng bị của ta, bởi vì hắn biết rõ có ta ở bên cạnh Nghi Nhân
thì không ai có thể làm nàng bị thương! Cho nên, hắn đã âm thầm bố trí
sát thủ khác, muốn đưa Nghi Nhân vào chỗ chết! Mà buồn cười là, ta lại
trở thành đồng lõa của hắn!”.
Phong Linh nghe thấy thế thì cũng hồi hộp nói, “Sau đó thì sao? Có phải đã đến lúc ta lên sàn diễn không?”.
Hắn chuyển tầm mắt, nhìn về phía nàng, “Hắn ta biết Nghi Nhân đối với ngươi khác hắn những người khác cho nên từ lâu hắn đã đánh chủ ý lên người
ngươi, uy hiếp ngươi muốn ngươi phải nghe lời hắn. Mà ngươi thì rất
thông mình, vừa giả vờ đồng ý qua loa, vừa nhắc nhở ta phải bảo vệ Nghi
Nhân thật cẩn thận. Sau khi ngươi nghe được kế hoạch thì đầu tiên ngươi
phản đối mà ta vẫn quyết ý làm…. Thậm chí ta còn cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi để cho Nghi Nhân biết thì, nhất định ta sẽ giết chết ngươi………”.
Phong Linh hiểu ra, “Nếu như nói cho Nghi Nhân biết thì chắc chắn sẽ ảnh
hưởng đến tình cảm của các ngươi, mà với tính tình không làm người khác
ưa thích của Nghi Nhân thì nhất định sẽ rời khỏi ngươi! Đến lúc đó,
không chỉ ngươi mà ngay cả Mộc Thác cũng sẽ đối phó với ta. Nhưng ta
biết rõ nàng gặp nguy hiểm, ta lại không thể bỏ mặc nàng. Cho nên đêm đó ta đã hạ thuốc mê, lựa chọn cách thay thế nàng!”. Nàng nói đến đây thì
sự thấp thỏm trong lòng cũng rơi xuống. May mắn, Nhiếp Tố Tố không phải
là người xấu, nàng không hi vọng mình xuyên không vào một nữ nhân vong
ân phụ nghĩa, mang tiếng xấu trên người.
Đến lúc này nam tử mới quay lại nhìn nàng, “Ta nợ ngươi một phần nhân tình”.
Phong Linh khoát tay, “Không cần, lần này ngươi đã cứu ta, coi như đã trả được rồi”.
Nam tử áy náy cúi đầu, “Cho đến bây giờ ta vẫn không có dũng khí để nói cho nàng ấy biết sự việc của năm đó, để nàng vẫn hiểu lầm ngươi cho tới bây giờ, làm hại ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy”.
“Ngươi không cần phải xin lỗi, chỉ cần ngươi đưa ta trở về là tốt rồi, con trai ta còn đang chờ ta về nhà ăn cơm đấy”.
Nam tử đứng lên, đi tới trước mặt Phong Linh, áy náy nói, “Tố Tố, thật xin lỗi, bây giờ ta chưa thể thả ngươi ra được”.
Phong Linh ngẩn ra, “Tại sao?”.
“Lần này Nghi Nhân đã chọc vào người không nên chọc rồi, tất cả những gì
nàng ấy làm đã làm liên đới đến Phiên bang. Nếu Dạ Vô Hàm và Dạ Tàn
Nguyệt liên thủ lại, đem binh thì phiên bang sẽ chạy không khỏi trời
nắng, ta nhất định phải bảo vệ nàng ấy! Trước khi nàng ấy được bình anh
vô sự thì ta đành phải làm như vậy. Ngươi yên tâm, ở đây đều là thân tín của ta, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi!”.
“Này này này, ý của ngươi là sao? Nàng ta đã nhốt ta còn chưa đủ sao, có phải ngươi cũng là người như thế?”.
Nam tử cắn răng nói, “Xin lỗi”, sau đó hắn xoay người bước ra khỏi phòng.
“Đáng chết!”. Phong Linh chống hai cánh tay lên, nàng còn chưa nhỏm dậy được
thì đã nằm lật trên giường, đau đến nỗi rơi nước mắt, “Các ngươi chỉ
biết khi dễ người! Hu hu…. Con trai, nhất định con phải báo thù cho
nương…. Thu thập đám người xấu này!”.
*…………*
Ngoài thành, bên trong một khách điếm.
“Thế chủ!”. Đức Tử vội vàng báo lại, “Bồ câu đưa tin báo lại! Binh mã của Dạ Vô Hàm đã đến thành Dương Quan! Đại công tử muốn chúng ta trở về tiếp
ứng!”.
Vẻ mặt Nghi Nhân sẽ đổi, lẩm bẩm nói, “Thế nào lại vậy, muốn đánh rồi sao?”.
Đúng lúc này, Mãn Ngân chạy vội vàng, “Thế chủ, trong khách điểm phát hiện vài người khả nghi”.
Nghi Nhân nhíu mày, “Tên kia tìm tới đây nhanh như vậy sao?”. Nàng cũng
không chần chờ nữa, phân phó nói, “Làm việc y theo kế hoạch”.
“Tuân lệnh!”.
Các tùy tùng lui ra, nhưng ngay lập tức lại quay lại, “Thế chủ, ngựa trong
chuồng đã gục rồi! Một con cũng không chạy được! Chúng ta làm sao bây
giờ?”.
Lúc này cũng có người quay vào nói, “Thế chủ, hỏa dược chúng ta chuẩn bị lần trước đã bị......”.
“Bị làm sao?”.
“Bị..... bị đi tiểu ướt hết rồi”.
Đức Tử vỗ bàn nói, “Thế chủ, chúng ta xông ra ngoài liều mạng với bọn hắn!”. Nói xong, hắn đứng dậy muốn đi.
“Đứng lại!”. Nghi Nhân hét lên, sau đó tỉnh táo nói, “Hắn đã có bản lĩnh làm
nhiều việc như vậy mà không ai phát hiện ra thì hắn nhất định có bản
lĩnh bắt chúng ta lại, cho nên hắn vẫn chưa bắt chúng ta chắc chắn là do còn có điều bận tâm”.
Mãn Ngân nói, “Thế chủ, có phải ý của ngài là hắn không tìm được thi thể của Phong Tam Nương! Cho nên hắn nghĩ là
người vẫn còn đang trong tay chúng ta!”.
“Ừ”. Nghi Nhân gật đầu, “Cho nên chúng ta sẽ làm kế liền kế!”.
Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói, “Ngươi ra mở cửa chính của khách điếm ra, nói rằng ta muốn mời thái tử uống rượu!”.
“Thế chủ, chuyện này........ Có phải là quá mạo hiểm hay không?”. Mãn Ngân lo lắng nói.
“Ngươi cứ làm theo những gì ta nói!”.
“........ Tuân lệnh”.
Cửa khách điếm từ từ được mở ra, Mãn Ngân và Đức Tử đi ra, nhìn bốn phía,
ngấc đầu lên cao, thái độ cao ngạo nói, “Thế chủ của chúng ta muốn mời
thái tử uống rượu, là anh hùng thì đừng có giấu đầu lòi đuôi nữa!”.
Bọn họ vừa dứt lời thì mười mấy người áo xám tro phi lên, canh giữ bốn phía của khách sạn. Sau đó Thần Hoàng ưu nhã đi tới, trên mặt là nụ cười tà
mị, lại có khả sát khí......