Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 197: Nàng thật buồn nôn




“Wey wey wey, thiếu gia!”. Phong Linh hai tay bắt được thành thùng, định nhảy ra ngoài.

Tất nhiên, nếu như nàng nhảy được ra ngoài.

Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, giữ vững âm thanh ổn định. “Thiếu gia, trò đùa này không buồn cười chút nào. Xin ngài làm ơn trở về là con người bình thường đi, cảm ơn”.

Thần Hoàng ép nàng, nở nụ cười yêu nghiệt làm cho tim Phong Linh đập “thịch thịch”, nhưng đối với Phong Linh bây giờ mà nói thì điều này rất tổn hại đến thân thể.

Thần Hoàng dựa vào thân thể của nàng hình như cảm thấy rất thoải mái, bàn tay Thần Hoàng bắt đầu di chuyển trên người nàng. Lúc tay hắn đi tới eo nàng còn cố ý nhéo vài cái, cười tà ác nói. “Cảm xúc không tệ!”.

Phong Linh đúng là muốn điên rồi!

Nếu như người đùa giỡn nữ nhân thì không sai, có thể nói đó là hormone của giống đực gây họa. Nhưng đùa giỡn một nữ nhân mập trong lòng rất tự ti thì tội này không thể tha thứ.

Phong Linh bắt lất tay hắn, hai con mắt meo lại. “Thiếu gia, con mắt của ngài có tật xấu à? Sao không tìm Lạc Dao cô nương như hoa như ngọc mà lại trêu chọc ta làm gì?”.

“Ha ha”. Hắn dễ dàng rút tay ra, vỗ vỗ mặt nàng. “Bản thiếu gia khẩu vị nặng”.

“………..”. Nàng muốn phun một ngụm máu dìm chết hắn!

Đột nhiên hai cánh tay của hắn vòng chắc hông của nàng. Phong Linh tức giận kêu lên. “Đáng chết, ngươi mau buông ta ra, ta mặc kệ ngươi mắc phải chướng ngại tâm lý hay là chướng ngại sinh lý, mau buông ta ra, cẩn thận ta kêu lên bây giờ! Đến lúc đó, tiểu mỹ nhân thấy được thì ta xem ngươi ăn nói làm sao”.

Thần Hoàng “ừ” một tiếng, buông tay, xoay người, đứng lên ra khỏi thùng nước. “Nước cũng bị ngươi làm bẩn rồi, còn không mau đi xách mấy thùng nước sạch lại đây?”.

Phong Linh trợn to hai mắt, ngồi trong thùng không nhúc nhích. Ánh mắt theo hai chân thon dài, dần dần rời lên trên, tiếp theo là cái mông tròn, tấm lưng rộng rãi, da thịt tinh tế……….

Nàng biết, mỹ nữ đi tắm có thể nghiêng thành nhưng cho tới bây giờ nàng mới biết được, mỹ nam đi tắm cũng có lực sát thương mạnh như vậy!

Thần Hoàng không khoác áo lên, quay đầu nhìn nàng đang ngơ ngác, nở nụ cười quyến rũ, động tác giống như chậm lại, hơi quay người………

“Ực ực ~”. Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng bình tĩnh đứng dậy, bước từng bước đến cạnh cửa, kéo cửa ra, sau đó nàng đi ra ngoài, đóng cửa.

Lúc nàng đóng cửa, trong mũi có một cỗ ấm áp, quệt một cái, mẹ nó, nàng lại TM chảy máu mũi!

Sáng sớm, trời còn chưa sáng Phong Linh đã bị người kéo lên.

“Nấu cơm, ta đói bụng!”.

“A ~, muốn điên rồi, bụng của ngươi là gì, nói đói thì nói?”. Phong Linh giật nhẹ tóc. “Tỷ tỷ đã mập thành như thế này, còn không đói bụng như ngươi”.

Cuối cùng cũng hết bận, Phong Linh kéo thân thể mệt mỏi về phòng. Nàng vừa từ phòng bếp trở lại, chỉ muốn tiếp tục giấc ngủ, thì nàng lại phát hiện trên giường có vài bộ quần áo chỉnh tề. Nàng tò mò cầm lên nhìn, từ yếm đến quần sam, đầy đủ mọi thứ, hơn nữa, tất cả đều theo cỡ của nàng.

Nàng đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua, cái tên kia…..

Vuốt những bộ quần áo mềm mại, trái tim nàng thấy cảm động, thì ra hắn đều để ý đến những chi tiết đó….

Nhưng không đúng, tại sao hắn lại tốt với nha hoàn như vậy? Chẳng lẽ……

Phong Linh chợt che miệng, hít sâu một hơi.

Trời ạ, hắn sẽ không có khẩu vị nặng như vậy thật chứ? Hắn không thích Dạ Lạc Dao cực phẩm mà lại nổi thú tính với nữ nhân mập như nàng?

Suy nghĩ này như sét đánh trúng nàng.

Ngoài cửa, âm thanh dịu dàng của Pháp Hạ vang lên.

“Thủy cô nương, cô nương đến dùng bữa sáng”.

“A, được, ta sẽ ra”.

Trên bàn ăn, vẫn như cũ, bốn cái bát, bốn đôi đũa.

Đám người Thần Hoàng đã sớm ngồi ở đó, Dạ Lạc Dao bất mãn chu miệng. “Nàng ta, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cũng bắt chúng ta đợi, nàng ta nghĩ mình là ai? Nguyệt, có phải huynh đã quá dung túng với nàng ta hay không? Nàng ta chỉ là một nha hoàn, cần gì phải như vậy………..”.

Lời của nàng dần biến mất khi nhìn thấy người đang đi về phía cửa.

Thần Hoàng nhíu mày nhìn, sau đó hắn cũng sững sờ. Pháp Hạ càng giật mình đứng đó, miệng há hốc.

Ở cửa, một người đang đi tới, bộ dạng tròn vo, không thể phân biệt rõ ràng được là đang đi tới hay là đang lăn tới. Từ đầu đến chân nàng được bọc thật chặt, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn đường.

Sau khi ngồi vào chỗ trống duy nhất trên bàn, nàng cười cười. “Xin lôi để mọi người đợi lâu”.

Thần Hoàng tò mò hỏi. “Ngươi không sợ kín như vậy sẽ bị rôm sao?”.

Phong Linh cười giải thích. “Da của ta có vấn đề, sợ lây cho mọi người nên mới vậy, ha ha, đừng để ý, đến đây, chúng ta ăn cơm đi”.

“Bệnh ngoài da?”. Pháp Hạ tỏ thái độ chuyên nghiệp. “Thủy cô nương, là bệnh ngoài da như thế nào, để ta xem cho ngươi!”.

“Không có việc gì, không có việc gì, không cần nhìn, chỉ giống như bị ghẻ thôi, dù sao rất đáng sợ, mấy ngày nữa là hết thôi!”.

Dạ Lạc Dao cả kinh, vội vàng đứng lên. Nàng ta không nhịn được nữa nói. “Nguyệt, nàng ta rất kinh tởm, muội muốn huynh lập tức đuổi nàng ta! Muội còn lâu mới ngồi ăn cùng bàn với người ác như vậy!”.

Khuôn mặt hoàn mỹ của Thần Hoàng vẫn nở nụ cười tà làm người ta không đoán ra được suy nghĩ, ánh mắt lợi hại liếc về phía xác ướp Phong Linh sau đó nhìn về phía Dạ Lạc Dao. “Ngồi xuống!”.

“Muội không muốn! Nguyệt, huynh đuổi nàng ta đi được không?”.

Đôi mắt thu lại, giọng nói không chút để ý làm người khác không rét mà run. “Nàng ấy sẽ không rời đi”.

“Nguyệt……..”. Dạ Lạc Dao nghi ngờ mình đang nghe lầm, trước đó là Phong Tam Nương bây giờ lại đến Thủy Băng Nguyệt, từng người đều khiêu chiến địa vị của nàng trong lòng Nguyệt, nàng đã chịu đựng quá lâu, nàng không thể giả vờ không biết gì được nữa rồi.

“Nguyệt! Tại sao huynh lại muốn che chở cho mụ béo này! Huynh thích nàng sao? Thích khuôn mặt xấu xí của nàng hay là thân thể làm người ta muốn nôn của nàng?”.

Tay cầm đũa của Phong Linh cứng đờ, khuôn mặt cúi xuống không nhìn rõ tâm trạng nàng, ngay cả những gì trong mắt cũng được giấu đi.

Hai tay Thần Hoàng đặt lên bàn, từ từ đứng lên, ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt tà ác lóe ra tia tàn nhẫn. “Muội vừa nói cái gì?”.

“Nguyệt, một Phong Tam Nương chưa đủ sao? Rốt cuộc huynh còn muốn làm tổn thương muội đến khi nào? Huynh tình nguyện nhìn mụ béo này mấy lần, cũng không chịu nhìn muội? Muội là muội muội từ nhỏ đến lớn huynh đều thương muội? Huynh có hiểu không?!!”.

Dạ Lạc Dao giống như nổi điên đi tới trước mặt Phong Linh, níu lấy y phục trên người nàng xé ra. “Huynh nhìn nàng ta xem, nàng ta vừa mập vừa xấu! Là nữ nhân mà ngươi còn có mặt mũi sống trên đời này sao? Ngươi không tự ti à, không cảm thấy mất mặt à? Người như ngươi có tư cách gì xuất hiện ở đây, xuất hiện bên cạnh Nguyệt? Tại sao ngươi không chết đi?”.

“Bốp!”.

Một cái tát, vang lên thanh thúy.

Phong Linh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nam nhân như Satan trên đỉnh đầu.

Dạ Lạc Dao bụm mặt, nước mắt lớn như hạt đậu không tiếng động rơi xuống. “Huynh đánh muội…. Vì nàng mà huynh đánh muội…… Dạ Tàn Nguyệt! Muội hận huynh!”. Nàng ta gào một tiếng rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.