Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 17: Ta là sát thủ




Tả Thanh Hàn mỗi tay xách một người đi vào một ngôi nhà khá xa.

Dọc đường đi hai mẹ con nhà này không có lúc nào nhàn rỗi, dù bị nhét đồ vào miệng vẫn có thể hành hạ thần kinh của hắn.

“;%¥#……”. (Nương, đều tại nương tham tiền đó!).

“#$@#;……”. (Sao lại trách nương? Không có tiền thì con hít gió tây bắc để sống à?)

“…%#@!#¥%”. (Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hắn là sát thủ đó!)

“;…%;%¥……”. (Thật sự không có cách nào thì nương sẽ dùng mĩ nhân kế! Nhân cơ hội đó con hãy chạy đi)

Bảo Bảo trợn mắt.

“;%¥#……”. (Tiểu tử thối, con có ý gì?)

“…%¥(;^%”. (Nương, thôi đi, nương không dùng thì hắn còn bình thường, nương dùng xong hắn sẽ động thủ đó)

Phong Linh tức giận giương mắt lườm con.

Để hai mẹ con xuống, hắn đi rót nước, sau đó đi tới rút hai cái vải nhét miệng: “Uống nước đi”. Nói nhiều như vậy không khát mới lạ.

Bảo Bảo đang định uống..... Phong Linh hô to một tiếng: “Con trai! Để mẹ thử trước!”. Không phải trong phim truyền hình vẫn có tình huống như vậy sao? Ngộ nhỡ trong nước có độc thì sao? Thế nào đi nữa nàng cũng phải bảo vệ cái tiểu tử thối kia!

Bảo Bảo và Tả Thanh Hàn cùng trầm mặc. Cuối cùng Bảo Bảo không nhịn được nói: “Nương, người đừng có mất mặt như thế nữa! Nếu sát thủ thúc thúc muốn chúng ta chết thì phẩy tay một cái chúng ta cũng có thể mất mạng, còn dẫn chúng ta đến nơi xa xôi này làm gì, độc chết chúng ta à?”.

Tả Thanh Hàn ngẩng đầu ngó ngó hắn, một lúc sau nói: “Cảm ơn”.

Phong Linh chớp chớp mắt, thấy con trai nói không sai, cười gượng vài tiếng: “Sát thủ tiên sinh, ngươi có thể cho chúng ta ăn chút gì không? Từ sáng đến giờ chúng ta vẫn chưa ăn cơm. Kiếm được ít tiền định dẫn con trai vào tửu lâu ăn một bữa ngon, không ngờ lại bị một dám khốn khiếp đi theo, sau đó lại......”.

Trên trán Tả Thanh Hàn gân xanh nổi rõ.

Phong Linh và Bảo Bảo sau khi ăn uống no đủ thoải mái ngồi trên ghế, tuy chân vẫn bị trói nhưng tay thì vẫn được thoải mái. Tả Thanh Hàn đang rửa bát đũa ngoài nhà, Bảo Bảo chọt chọt Phong Linh nói: “Nương, ta muốn đi nhà xí”.

Phong Linh vừa ghe, vội vàng gọi Tả Thanh Hàn: “Sát thủ tiên sinh, làm phiền ngươi một chút, con trai ta mắc tiểu muốn đi nhà xí. Ngươi có thể dẫn nó đi không? Không thì kiếm cho nó cái bô cũng được”.

“Bốp”.

Cái đĩa bị vỡ.

Tả Thanh Hàn hít sâu một hơi, lau tay sạch sẽ, trở lại trong phòng, từ dưới giường lôi ra một cái bô. “Mời”.

“Ha ha, cảm ơn”. Phong Linh nhận lấy xoay người tụt quần của Bảo Bảo, Bảo Bảo kêu to: “Nương, nương làm gì thế?”.

“Giúp con cởi quần chứ gì?”. Phong Linh nói như một chuyện đương nhiên: “Không giúp con cởi quần thì làm sao con có thể đi tiểu hả?”.

“Đông”. Bảo Bảo ngã đập đầu vào bàn, mắt trợn tròn.

Sau nửa canh giờ.

“Sát thủ tiên sinh! Sát thủ tiên sinh!”.

Tả Thanh Hàn đang viết chữ, trực tiếp bẻ gẫy cái bút lông trên tay.

Hắn lại hít sâu một hơi, đứng dậy, vào nhà.

Phong Linh tư thế ngồi kỳ cục, hai chân kẹp chặt, không ngừng uốn éo người, xin lỗi cười cười: “Cái đó...... Bây giờ ta muốn đi nhà xí!”.

“................”