Cảm thấy ánh mắt khác thường từ bốn phía, Châu Châu ôm chặt Hinh Nhi bước nhanh đi vào Lục Ý hiên. Vì muốn giữ hình tượng tỷ muội tốt, sau khi Tiêm Vũ chết, nàng ta chủ động yêu cầu được đến đây ở.
Trở về phòng, nàng ta vội vàng để Hinh Nhi xuống. Lúc này, Tiểu Đào đi vào, đóng cửa, nhỏ giọng hỏi: “Châu Châu cô nương, tối hôm qua Bảo Bảo đã giúp nương nó lật lại bản án. Tuy Vương gia không mở miệng thả người nhưng nô tỳ nghe nói, trong phòng giam đã được thay đổi rất thoải mái, Phong Tam Nương như không ở trong phòng giam”.
Châu Châu kéo Tiểu Đào đi vào phòng trong, vẻ mặt khẩn trương: “Tiểu Đào, đứa bé kia lừa gạt Vương gia cái gì? Không phải là Vương gia tin tưởng lời của nó chứ?”.
Tiểu Đào khổ sở nói: “Vương gia tin hay không nô tỳ không biết nhưng mà hạ nhân đều tin nó”.
Trong lòng Châu Châu lo lắng, đi qua đi lại trong phòng: “Ngài mai Hinh Nhi sẽ được phong quận chúa rồi, nếu như có chuyện gì vào lúc này...”.
“Đúng rồi, tiểu tử kia còn nhắc tới một bí mật”.
Sắc mặt Châu châu tái nhợt, xoay người, vội vàng hỏi: “Bí mật? Nó nói bí mật gì?”.
Tiểu Đào lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hay là việc Hinh Nhi có thể nói chuyện...”.
Đột nhiên Châu Châu nhớ tới chuyện ngày hôm qua...
Có lẽ nó thật sự đã biết chuyện Hinh Nhi biết nói.
Sau đó, đầu đầy mồ hôi, đứa bé kia thật đáng sợ, nó thực sự chỉ có mấy tuổi thôi sao? (Ốc: *hếch mũi* Bảo gia nhà tuôi mà lỵ).
Bây giờ phải làm sao? Phải làm sao đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Châu nhăn lại, sau khi bước mấy bước, nàng ta cầm tay Tiểu Đào nói: “Tiểu Đào, ngươi giúp ta trông Hinh Nhi, đừng để cho bất kỳ ai đến gần con bé. Ta đi ra ngoài một lát sẽ trở lại”.
“Được”.
Châu Châu lặng lẽra khỏi phủ bằng cửa sau, lặng lẽ đi đến chợ, sau đó vào một tiệm thuốc.
“Ông chủ, ta muốn mua ít thuốc”.
“Muốn thuốc gì?”.
“A, là thế này, bên cạnh nhà ta có một người làm đồ tể, hắn ta nuôi một con chó vàng rất lớn, mỗi đêm đều kêu rất lớn, làm cho người ta không ngủ được, con gái ta bị sợ hãi, đêm nào cũng khóc. Ta muốn hỏi... có thuốc nào để nó uống vào... không kêu được... Ta không muốn hại chết nó, chỉ khiến nó tạm thời không kêu được...”.
“Cái này...”.
“Ông chủ, ông giúp ta đi? Tên đồ tể đó rất hung dữ, chúng ta không dám tìm hắn ta. Nhà ta không có nam nhân, cô nhi quả phụ thường thường bị hắn ta khi dễ... Ta không còn cách nào...”.
Ông chủ nhìn bộ dạng nhỏ nhắn mảnh mai của nàng ta, nghĩ cũng thấy nàng ta đáng thương, gật đầu: “Được rồi, để ta hốt thuốc cho ngươi”.
“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn! Cảm ơn”.
Một lúc sau, ông chủ ra ngoài, giao bọc giấy cho nàng ta, “Nhớ, chia làm ba phần, một bát thuốc chia làm ba chén nước, không thể uống hết, chỉ có thể uống một chén, nếu không thì nó thật sự sẽ không kêu được nữa”.
“Được, được, ta nhớ rồi, cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ”.
Châu Châu cảm ơn rồi ra khỏi tiệm thuốc. Nhìn gói đồ trong tay, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Dù sao Hinh Nhi cũng chỉ là đứa bé, nếu như Dạ Vô Hàm muốn tra thì sẽ dễ dàng bị phát hiện. Tạm thời chỉ có thể làm mất giọng, không nói được, như thế mới đảm bảo nhất. (Ốc: độc câm con...)
Nàng ta vừa rời đi, một bóng người cao lớn lẽ vào tiệm thuốc...
Nàng ta trở lại Vương phủ, gọi Tiểu Đào tới nói: “Đây là thuốc chữa thương hàn ta bốc cho Hinh Nhi”. Nàng ta lại nói lại lời của ông chủ tiệm thuốc một lần. Tiểu Đào đáp một tiếng rồi cầm thuốc đi.
Tiểu Đào đi vào phòng bếp, nói chuyện luyên thuyên với nha hoàn trong bếp, rồi mới sắc thuốc, trong miệng lẩm bẩm: “Ba chén nước... một chén... rốt cuộc là cái nào?”.
Đại thẩm bên cạnh thấy nàng lẩm bẩm một lúc thì nói: “Sắc thuốc tất nhiên là ba chén thành một chén rồi”.
“Thật sao?”.
“Ôi trời, ta đều sắc thuốc cho tiểu quỷ nhà ta như thế”.
“A”, Tiểu Đào thêm ba chén nước lớn...
*^^^^^ Tuyến phân cách tiểu ngũ ^^^^^*
Sau khi lâm triều, hai huynh đệ Dạ Dập Tuyên và Dạ Vô Hàm liền đi vào thư phòng không ra.
“Vương huynh, Cảnh Vương thúc đột nhiên muốn bình định Tây Vực làm gì?”.
Dạ Vô Hàm cởi triều phục, ngồi vào trên ghế, xoa xoa mi tâm, “Hắn ta luôn luôn không dính vào những việc này, hôm nay kiên trì muốn xuất binh như vậy thật ngoài ý muốn”.
Dạ Dập Tuyên ngồi xuống đối diện, trên gương mặt tràn đầy tinh thần, “Không có chuyện tốt, còn lâu hắn ta mới làm! Nếu như nói, bên Tây Vực đó có chôn bảo bối, hắn ta không đợi được, muốn xưng vương ở đó!”.
Dạ Vô Hàm liếc nhìn: “Đệ có biết bên đó là địa bàn của ai không?”.
“Ai?”.
“Thần Hoàng”.
Dạ Dập Tuyên sửng sốt: “Đổi thành hắn lúc nào?”.
“Người của hắn ở bên đó”.
Dạ Dập Tuyên nhướn mày: “Ý của Vương huynh là, chuyện lần này không thoát khỏi quan hệ với hắn”.
Dạ Vô Hàm nhắm mắt, khí thế ẩn chứa giữa hai hàng lông mày, lạnh lẽo như gió tháng chạp.
“Nếu như hắn muốn xuất binh thì cứ để cho hắn làm! Loạn Tây Vực sớm muộn cũng phải dẹp, ta cũng muốn phái binh từ lâu. Nhưng mà”, hắn dừng lại, “Người nào có thể làm thống soái, nhưng hắn ta không thể”.
Đối với Minh Tịch triều, cầm binh quyền đại biểu cái gì, trong lòng mọi người đều có tính toán.
Ngước mắt, quét qua Dạ Dập Tuyên: “Đệ không có chuyện gì để làm sao?”.
“Có”, hắn đứng thẳng nói, “Đệ còn phải đi điều tra chuyện của Châu Châu”.
“Vậy còn không đi?”.
Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Vương huynh, thật ra đệ cũng rất mỏng manh yếu ớt, đệ cũng cần người yêu thương. Nếu như Vương huynh cứ đối với đệ như vậy, đệ sẽ bị thương”.
Dạ Vô Hàm cười một tiếng: “Cần người yêu? Được, ta sẽ cưới nàng dâu về cho đệ”.
“Đệ không cần, nhìn trong nhà huynh… còn chưa đủ loạn sao”.
Dạ Dập Tuyên lầm bầm oán trách mấy câu, cũng đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi, Phi Ưng tiến vào: “Vương gia, nàng ta đến tiệm thuốc”.
“Tiệm thuốc?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Nàng đi mua cái gì?”.
“Nô tài đã hỏi qua, đó là thuốc mà nữ nhân… ác, dùng để bổ huyết những ngày đó”. Phi Ưng lúng túng nói.
Dạ Vô Hàm nhíu mày nghi ngờ nhướn mày, lúc sau mới hỏi: “Tìm được người Triệu gia sao?”.
“Không có, nhưng mà ở Triệu phủ, nô tài phát hiện được một ám khí”.
“Của ai?”.
“Bang Xích Diễm”. Phi Ưng bẩm. “Sát thủ của bang Xích Diễm, mỗi người sẽ mang một ám khí tùy thân, đây cũng là dấu hiệu của bọn họ, nhưng mà bình thường sẽ không để lại trên thân người chết”.
Dạ Vô Hàm chậm rãi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, “Dấu hiệu… Phi Ưng, ngươi nghĩ là, bọn họ để vật như thế, chờ chúng ta phát hiện?”.
Phi Ưng lắc đầu: “Không biết”.
“Cầm ám khí này đi gặp Địch Cuồng, nói, Bổn vương muốn vì một nhà của phu nhân cần một lời giải thích!”. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng. “Không cần chúng ta ra tay, với tính tình nóng nảy của Địch Cuồng, muốn giá họa cho bang Xích Diễm, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua”.
“Dạ!”.