Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 7: 7: Xin Lỗi Như Thế Nào





Lúc này, Lục Thừa Kế còn ở nước ngoài, chưa trở về, cũng không biết chuyện xảy ra trong nhà.

Nếu chờ anh ta trở về, biết Lục Nhã Tình tìm người động thủ với Lục Tế Tân, nhất định sẽ trừng phạt Lục Nhã Tình.

Lục Nhã Tình không sợ trừng phạt, chỉ sợ bị Lục Thừa Kế đuổi ra khỏi nhà họ Lục nên cô ta nhất định phải chạy tới hoà giải với Lục Tế Tân trước khi Lục Thừa Kế trở về.

Chỉ cần nạn nhân Lục Tế Tân tha thứ cho cô ta, Lục Thừa Kế dù có tức giận đến đâu, cũng sẽ không làm gì cả.

Dù Lục Tế Tân lòng dạ hẹp hòi, không muốn tha thứ cho cô ta, cũng phải làm đủ mọi dáng vẻ để mọi người nhìn thấy thành ý của cô ta.

Lục Tế Tân nhìn mâm đồ ăn trên tay Lục Nhã Tình, phía trên là bốn miếng bánh kém có hương vị khác nhau.

Cô không thích mấy loại bánh kem này, hơn nữa vừa thức dậy, không có hứng thú, ăn cũng không vô.

Vì vậy, cô lắc đầu: "Không cần.

"
Nói xong đảo mắt phân phó đầu bếp, bảo anh ta làm nóng hai cái bánh bao, và một ly sữa đậu nành đưa đến phòng cô.

Bộ dáng lãnh đạm này của Lục Tế Tân, làm cho trong lòng Lục Nhã Tình căng thẳng, cô ta tiến lên một bước, ngăn cản đối phương: "Chị, chị nếm thử xem, rất ngon, em cố ý làm cho chị đấy.


Nữ giúp việc xinh đẹp đi tới cùng với Lục Nhã Tình, nói giúp vào: "Đúng vậy cô chủ, cô nếm thử xem, vì làm bánh ngọt cho cô mà mới 4 giờ cô ấy đã dậy rồi.

Bởi vì không biết khẩu vị của cô nên cô ấy cố ý làm bốn loại.



Lục Tế Tân không để ý tới hai người, đi vòng qua Lục Nhã Tình bước ra cửa.

Cô vừa đi tới cửa, phía sau liền truyền đến giọng điệu chất vấn với cảm xúc bất ổn của Lục Nhã Tình: "Chị, có phải chị vẫn còn giận em không?”
Lục Tế Tân nhíu mày, cô không phải là người mang thù, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua, ngày đó nếu đã nói ra, sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng hiển nhiên, Lục Nhã Tình vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.

Suy nghĩ một chút, Lục Tế Tân quay đầu lại: "Không có, chuyện đã qua rồi.


"Vậy tại sao chị không ăn bánh em làm?" Lục Nhã Tình hỏi.

Lục Tế Tân nhíu mày, mặt mày tinh xảo lạnh lùng, thần sắc có thêm chút phiền não, cô đối với sự dây dưa này của Lục Nhã Tình có chút không kiên nhẫn: "Đây là hai chuyện khác nhau! Ăn bánh kem và hận cô không có một chút liên quan.


Lục Nhã Tình cầm bánh kem đi lên đối diện với Lục Tế Tân, ôn nhu chờ mong nhìn cô: "Chị, lúc trước là em có lỗi với chị, làm chuyện sai trái, nếu chị tha thứ cho em, thì hãy nếm thử một chút đi.


Cô ta nghiêng đầu, cười dịu dàng với Lục Tế Tân.

Người giúp việc chung quanh đều nhìn hai người, chờ đợi phản ứng của Lục Tế Tân, nữ giúp việc xinh đẹp tiếp tục giúp đỡ: "Cô hai rất dụng tâm làm những chiếc bánh kem này đấy ạ.


Tựa như Lục Tế Tân không ăn bánh kem này thì có lỗi với dụng tâm của Lục Nhã Tình vậy.

Lục Tế Tân cũng không phải là một người thích tính toán chi li, cô chán ghét những chuyện vặt vãnh lục đục này, nhưng cũng không có nghĩa là cô yếu đuối bị động, không có lực chống đỡ.


Cô cũng không quan tâm có ăn miếng bánh kem này hay không, vốn là ăn hay không ăn cũng được, chỉ là bởi vì buổi sáng khẩu vị không có nên không muốn ăn mà thôi, nhưng đối mặt với Lục Nhã Tình từng bước ép sát, nửa cái cô cũng không muốn ăn!
Lục Tế Tân cười khẽ một tiếng, xoay người đến bàn ăn rót hai ly nước, đều đầy ba phần, cạn một tầng.

Mọi người khó hiểu tò mò nhìn động tác của cô.

Rót nước xong, Lục Tế Tân cầm hai ly nước đến trước mặt Lục Nhã Tình.

Lục Nhã Tình đối với hành vi của cô cũng cảm thấy khó hiểu, không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì.

Lục Tế Tân cầm một ly nước đẩy đến trước mặt Lục Nhã Tình, tay phải cầm lấy một ly nước khác, mở miệng: "Xin lỗi chuyện lúc trước, ly nước này là tôi xin lỗi với cô, tôi uống trước, còn lại tùy ý cô.


Nói xong, uống sạch nước trong ly rồi lắc ly nước trống rỗng trước mặt Lục Nhã Tình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: "Đây mới gọi là xin lỗi.


Cô chỉ vào bánh kem trong tay Lục Nhã Tình: " "Nếu cô không ăn bánh ngọt của tôi, chính là không tha thứ cho tôi", đây không phải là xin lỗi, mà là uy hϊếp!”
Lúc nói lời này, sắc mặt Lục Tế Tân lạnh nhạt, không có một tia trào phúng, tựa như chỉ bình tĩnh tự thuật.

Trên người cô mặc quần trắng giản dị, rõ ràng chỉ là trang phục ở nhà nhẹ nhàng, nhưng mặc lên người cô lại có một hơi thở lạnh lùng.

Tựa như cô chỉ cần đứng ở đó, cái gì cũng không nói, khí thế đã mười phần rồi.

Loại học thần* lãnh đạm lại có sức thuyết phục này, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào phản kháng được.


* học thần(学神): không học mà điểm vẫn cao
Lục Tế Tân nói xong, không để ý tới mọi người, liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng gầy gò thẳng tắp.

Mọi người trong phòng ăn hầu như đều đứng yên lặng, thẳng đến sau khi Lục Tế Tân đi thật lâu, mới ý vị sâu xa nhìn Lục Nhã Tình một cái, rồi lặng lẽ rời đi.

Mới vừa rồi, bọn họ chỉ lo chú ý đến bánh kem cô Nhã Tình dụng tâm chuẩn bị mà bỏ qua thái độ của cô ta.

Nào có ai lại xin lỗi như vậy, còn cái gì "Chị không ăn bánh ngọt, chính là không tha thứ cho em.


Cô Tế Tân nói rất đúng, đây căn bản không phải là xin lỗi, mà là uy hϊếp!
Lục Nhã Tình đứng tại chỗ cũ, ngón tay cầm mâm cơm dần dần trở nên căng cứng.

Đúng là xem thường cô ta! Cho rằng con gái sống tuỳ tiện ỏ bên ngoài sẽ nhu nhược luống cuống, không ngờ tới lại có sức sống mạnh mẽ như cỏ dại.

Cho tới nay cô ta không coi Lục Tế Tân là đối thủ, lần trước tìm người cưỡиɠ ɦϊếp cô, cũng là do Phùng Duyệt tự chủ trương.

Lục Nhã Tình chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ kém Lục Tế Tân.

Sống trong đống phú quý 18 năm, ăn mặc đi lại không gì là không có, tố chất bản thân cũng vượt xa mọi người.

Đừng nhìn dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng, ôn hòa vô hại của cô ta mà lầm, cô ta cái gì cũng sờ qua rồi.

Dáng vẻ xuất chúng, học hành ưu tú, tài nghệ hơn người, đây là tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các.

Lục Nhã Tình ở đám người tiểu thư khuê các cũng là số một số hai.

Cưỡi ngựa, bắn súng, mười mấy tuổi đã có trong tay mấy trăm triệu, tung hoành trên thị trường chứng khoán.


Lớn như vậy, Lục Nhã Tình chưa từng chịu thiệt thòi trong tay người khác.

Cúi đầu nhìn bánh kem trên tay, Lục Nhã Tình cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ: Chỉ là một Lục Tế Tân thôi mà, cỏ dại thôi mà, sức sống có có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thoát khỏi vận mệnh bị nhổ bỏ.

Cô gái ở trong phòng ăn cười ôn hòa, nhưng nữ giúp việc xinh đẹp ở bên cạnh lại cảm thấy một tia lạnh lẽo.

——
Lục Tế Tân ăn sáng ở phòng xong cũng vừa đọc xong một quyển sách, cô giáo lễ nghi mà mẹ Lục mời đã đến.

"Xin chào, tôi là Linda.

" Người phụ nữ tao nhã tự tin vươn tay ra với Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân đơn giản nắm tay với cô ta: "Lục Tế Tân.


"Đã sớm nghe qua danh cô chủ nhà họ Lục.

" Linda cười lên rất ôn hòa, còn có một chút vui tươi, khiến lòng người cảm thấy thoải mái: "Nhà họ Lục đúng là để mất đi viên ngọc quý ở bên ngoài.


Viên ngọc quý?
Lục Tế Tân nghĩ đến thái độ của người nhà họ Lục đối với mình, bật cười lắc đầu, cảm thấy mình không gánh nổi danh hiệu này.

Tuy nhiên, cô không có ý định giải thích với Linda nên đi thẳng đến chủ đề: "Linda, chúng ta bắt đầu đi.


Linda gật đầu, liếc nhìn Lục Tế Tân một cái, đột nhiên thay đổi thái độ ôn hòa dễ gần lúc trước của cô ta, hỏi một câu hỏi sắc bén không thân thiện:
"Cô Lục, ngay cả đồ ăn Tây cũng chưa từng ăn qua, vậy có biết trái xiên phải dao** không?"
**左叉右刀(trái xiên phải dao ): Ý là tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao.