Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 23: 23: Cầu Xin Người





Sau khi mẹ Lục đi rồi, Lục Tế Tân đứng trước cửa một hồi rồi cười xùy một tiếng, cầm khăn lên tiếp tục lau tóc.
Tóc của cô đã không còn nước, chỉ là vẫn còn hơi ẩm và ngổn ngang, có chút tóc rối dính trên gò má, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp tinh xảo, có chút xanh xao chán nản.
“Cốc cốc cốc.” Lại là ba tiếng gõ cửa.
Thật ồn!
Lục Tế Tân cau mày, tiện tay ném khăn đi.
Lục Thừa Viễn đứng ngoài cửa khó chịu nhìn Lục Nhã Tình gõ cửa ở đằng trước, sự tức giận trong ánh mắt dường như muốn tràn ra.
“Để em gõ.” Cậu ta kéo Lục Nhã Tình qua, giơ nắm đấm lên.
Cốc cốc cốc cốc cốc…
Như tiếng trống dày đặc, giống như muốn đập phá cánh cửa.
Lục Nhã Tình thấy thế thì căng thẳng: “Tiểu Viễn, em gõ nhẹ chút, hù dọa chị Tế Tân rồi.”
Lục Thừa Viễn không nhịn được nhíu mày lại, tính tình cậu ta không tốt, giống như lúc nào cũng ở trong trạng thái bực bội, thường xuyên nổi giận vô cớ, thỉnh thoảng còn xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau.
Lúc này Lục Thừa Viễn đã sắp bùng nổ, nhưn cậu ta vẫn nhẫn nhịn Lục Nhã Tình, không lên tiếng.
Lục Nhã Tình đi đến trước cửa, nhẹ giọng: “Chị Tế Tân, ngủ rồi sao? Là em.”
Trong phòng.

Lục Tế Tân uống một hớp nước, rồi thay quần áo.
Mà bộ đồ mặc ở nhà trên người cô trước đó đã rơi vào giỏ quần áo bẩn giống khăn mặt.
Đợi hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh, Lục Nhã Tình cắn môi, có hơi không biết làm sao.
“Tiểu Viễn…” Cô ta ngửa đầu: “Chị Tế Tân có lẽ ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại đến.”
Tiếng động ầm ĩ lớn như thế, đã có mấy người giúp việc nhìn qua, nếu làm ông nội giật mình sẽ không ổn.
Trước đó Lục Thừa Viễn cũng không muốn tìm Lục Tế Tân, là Lục Nhã Tình kéo cậu ta tới, bây giờ bảo đi về, cậu ta tất nhiên rất vui.
Cậu ta liền quay người xuống lầu.
Chân phải vừa đạp lên bậc thang thứ nhất cầu thang, cửa lại mở.
Lục Thừa Viễn và Lục Nhã Tình cùng nhau liếc qua, Lục Tế Tân mặc một bộ quần áo thể thao tầm thường trong nhà, là kiểu dáng bình thường nhất, còn lộ ra eo nhỏ chân dài của cô, khí chất xinh đẹp.

Tóc có hơi lộn xộn, giống như chỉ tùy tiện chải bừa, nhưng lại xinh đẹp chọc mù mắt người.
Lục Nhã Tình chưa bao giờ cảm thấy cô là uy hϊếp, nhưng đối mặt vẻ đẹp như thế, người đàn ông kiên định nữa cũng không nhịn được dao động.
Nghĩ đến sự kinh diễm trong ánh mắt của Cố Tu Minh đêm qua, Lục Nhã Tình cúi đầu, kìm nén sự ảm đạm trong mắt.
Lục Tế Tân thản nhiên liếc nhìn hai người, nhường ra: “Vào đi.”
Lục Nhã Tình chỉnh tâm trạng xong, trên mặt nở nụ cười, nhiệt tình đi lên: “Chị Tế Tân, chị còn chưa ngủ à?”

Nghe được câu này, ánh mắt lãnh đạm của Lục Tế Tân rơi vào trên người cô ta.
Lời khách sáo trong miệng Lục Nhã Tình lập tức không nói được nữa, cô ta vô thức mở miệng nói xin lỗi: “Thật có lỗi, tụi em không nên phá cửa, quấy rầy chị.”
Nói xin lỗi xong, Lục Nhã Tình có chút sửng sốt.
Tại sao cô ta lại vô thức xin lỗi chứ, rõ ràng Lục Tế Tân không nói gì mà.
Dường như chỉ cần đối mặt với cô thì mãi mãi bị khí thế của cô áp đảo.
Đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
Giữa người với người có một sức hút, một sức hút áp chế đối phương, không tự chủ thần phục đối phương, cuối cùng đối phương không ngóc đầu lên được.
Đi vào trong phòng, Lục Nhã Tình lại lần nữa bày ra khí thế, vẻ mặt dịu dàng lại mơ hồ từ trên cao nhìn xuống: “Chị Lục Tế Tân, tụi em đến muộn như vậy là có chuyện làm phiền chị.”
Lục Tế Tân tùy tiện ngồi bên giường, cô nghe vậy thì ngước mắt hờ hững nhìn Lục Thừa Viễn ngồi trên ghế sofa đối diện: “Sao, không muốn tới nước Anh?”
Sao cô biết?
Lục Nhã Tình ngây người.
Lục Thừa Viễn cũng choáng váng.
Hơn nửa ngày, Lục Nhã Tình mới lấy lại tinh thần, lời nói chuẩn bị lúc trước đều không thể dùng, cô ta chỉ có thể vừa nói vừa nghĩ: “Chị Tế Tân, một mình Tiểu Viễn ở nước ngoài rất cô đơn, người nhà cũng không yên tâm.


Em biết, chị cũng quan tâm Tiểu Viễn như vậy, cũng không hy vọng nó ra nước ngoài.”
Lục Tế Tân không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Lục Nhã Tình tiếp tục: “Hơn nữa, cũng bởi vì chị Tiểu Viễn mới bị anh cả đưa ra nước ngoài.

Chỉ cần chị nói một tiếng cầu xin với anh cả, Tiểu Viễn sẽ không phải đi ra nước ngoài, em và Tiểu Viễn…”
“Đừng xin chị ta.” Lục Thừa Viễn không nhìn nổi dáng vẻ khúm núm khép nép của Lục Nhã Tình nữa, liền ra tay ngăn cản cô ta.
“Tiểu Viễn.” Lục Nhã Tình nhỏ giọng: “Đừng làm loạn, lẽ nào em muốn đi Anh?”
Lục Thừa Viễn nhíu mày nói với giọng điệu khinh thường: “Dù vậy cũng không cần cầu xin chị ta.”
Lục Nhã Tình vỗ tay của Lục Thừa Viễn, sau đó liếc nhìn về phía Lục Tế Tân, cười giải thích: “Tiểu Viễn còn nhỏ, nhưng tính tình cũng không xấu, chị Tế Tân đừng để ý.”
Cuối cùng Lục Tế Tân cũng bắt đầu nhìn chằm chằm hai người: “Không muốn cầu xin tôi? Vậy vì sao hai người lại tới đây?”
Lục Nhã Tình và Lục Thừa Viễn: “….”
Lục Tế Tân cười một tiếng, cô rất ít cười, nhưng khi cười lên lại đẹp như trăm hoa đua nở: “Hay là mấy người cảm thấy mấy người vốn không cần cầu xin, chỉ là đơn giản đến trước mặt tôi nói lại, để tôi sợ hãi, oán trách mình, trách mình liên lụy Lục Thừa Viễn.

Dù sao tôi vừa về nhà họ Lục, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa nhà họ Lục cũng không tính là thân thiết, nếu nguyên nhân là vì tôi khiến Lục Thừa Viễn đi nước ngoài, tôi khẳng định không chịu nổi áp lực này.

Trong nhà này, tôi thực ra không có tiếng nói, một câu của ông nội có thể quyết định việc này, anh cả sẽ không cãi lại ông nội, hơn nữa còn có ông Lục và bà Lục, bọn họ là người lớn, chỉ cần bọn họ kiên trì, ép Lục Thừa Viễn ở lại, anh cả cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.


Kém nhất còn có hai người các người, em trai em gái vừa khóc vừa cầu xin trước mặt anh cả, thề rằng sau này sẽ không phạm sai lầm nữa, anh cả có lẽ cũng sẽ mềm lòng.”
“Nhiều cách như vậy.” Lục Tế Tân cảm thán nói, sau đó hỏi lại: “Tại sao lại đến cầu xin tôi chứ?”
Lúc nói những lời này, giọng điệu của Lục Tế Tân bình bình đạm đạm, không hề có chút tình cảm nào, giống như muốn nói chuyện này không liên quan cô.
“Bởi vì quả hồng chọn mềm để bóp, tôi đúng là quả hồng mềm kia.” Lục Tế Tân bỗng nhiên nhướn mày.
Vẫn là gương mặt lạnh nhạt nhưng lại bỗng nhiên có chút bén nhọn.
“Nếu như tôi không đồng ý, đó chính là không có tình thân, là kẻ lạnh lùng, nếu như tôi hứa với mấy người, mấy người sẽ không cần cố gắng gì, bởi vì đây là việc tôi phải làm, đúng không?”
“Mấy người thật thông minh, người nào nghĩ ra cách này vậy?” Mắt phượng xinh đẹp của Lục Tế Tân lướt qua trên người hai người.
Lục Nhã Tình lập tức ngượng ngùng.
Lục Thừa Viễn cũng có hơi không được tự nhiên, nhưng cậu ta vốn dĩ không bao giờ để Lục Tế Tân vào mắt, đương nhiên sẽ không xin lỗi, thậm chí ngay cả thái độ tốt cũng không có.
“Sao chị nói nhảm nhiều vậy? Một câu thôi, giúp hay không giúp?” Hoàn toàn là giọng điệu ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống, lấy thế thúc ép khinh người.
Lục Tế Tân ngước mắt, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, tâm trạng bình tĩnh, không hề tức giận.
Dáng vẻ kia giống như trước mặt cô không phải người, mà là một con chó đang sủa loạn.
Mặc dù chó không hiểu chuyện, sủa bậy.
Nhưng người sao lại chấp nhặt với chó chứ?!
Loại cảm giác này quả thực không tốt, trong lòng Lục Thừa Viễn bực bội, cậu ta không kìm nén được sự tức giận trong lòng, nhấc chân đá một phát vào cái bàn nhỏ phía trước.
Chỉ nghe ầm một tiếng, bàn nhỏ bằng gỗ bị anh ta đá nát bét..