Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 89: Nói hết




Trong một căn phòng bài trí xa hoa, nằm trên cái ghế dựa dài được làm từ kim tinh thạch là một nam nhân quần áo hỗn độn lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Nằm úp sấp trên người nam nhân kia lại là một thiếu nên tóc đỏ thân hình thon dài hoàn toàn trần trụi, mặt mày ửng đỏ, nhẹ nhàng thở dốc, trong mắt chứa đầy tình dục, đủ để thấy không lâu trước đã phát sinh ra chuyện tình gì.

“Tham kiến tộc trưởng.”

Tiếng bước chân vang lên, một nam tử toàn thân hắc y tiến vào, quỳ gối trên mặt đất, đối với một màn dâm loạn trên cái ghế kia không có lấy nửa điểm mất tự nhiên, thực hiển nhiên đã thành thói quen.

“Thế nào?” Nam nhân đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của thiếu niên tóc đỏ, trong mắt ẩn chứa ý cười, thỏa mãn nhìn thiếu niên lộ ra biểu tình si mê.

“Thuộc hạ vô năng, vừa mới nhận được hồi báo thám tử ẩn thân tại Phượng tộc, Phượng Quân và Hồ đế đêm qua đã lén rời khỏi Phượng lâu, không biết tung tích.” Nam tử hạ mắt.

“Cái gì!!! Ngươi nói bọn họ chạy thoát!!” Nam nhân biếng nhác lập tức nổi giận: “Phế vật—”

……

Màn đêm buông xuống, bên bờ hồ trong xanh đã nổi lên một đống lửa trại, không khí se lạnh đầu thu cũng không đối chọi nổi với ngọn lửa ấm áp kia.

Bốn phía không ngừng tỏa ra hương vị cá nướng, làm cho người ta không ngừng chảy nướng miếng.

Cái miệng hồng hồng nộn nộn há to, không ngừng cắn cắn con cá đã nướng đến vàng ươm, hai cái má đáng yêu nháy mắt đã toát ra hai đóa hồng hồng.

“Cá còn rất nhiều, nhóc con đừng ăn nhanh quá.” Phong Vô Uyên không giống như Đoan Mộc Ngưng từng ngụm từng ngụm ăn cá nướng, thân là thủ lĩnh đứng đầu bộ tộc, cho dù có phải ăn uống dã ngoại, hắn cũng đều có cử chỉ cực kỳ tao nhã.

Xuất ra khăn tay, Phong Vô Uyên ôn nhu lau khóe miệng dính đầy tàn tích cho Đoan Mộc Ngưng.

“Hì hì…. Vô Uyên thật tốt.” Ngọt ngào cười, lại lấy một con cá đã nướng cực kỳ thơm ngon đưa đến sát miệng Phong Vô Uyên: “Vô Uyên ăn….”

Hai mắt tràn ngập chờ mong.

“Cám ơn.”

Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu ngồi ở bên kia nhìn Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng hai người đưa qua đưa lại, không khỏi lộ ra tia cười thản nhiên.

Nhất động nhất tĩnh của hai người thật đúng là tuyệt phối mà.

Bốn người đem mười con cá ăn không còn một mảnh xong, đêm cũng đã khuya, lấy một tấm thảm từ bọc hành lý Hỏa Vân và Bạch Hồ mang trải ngay kế bên lửa trại, đủ để thấy mọi người không tính chuyện dựng lều nghỉ ngơi.

Mộ Niệm Hựu lúc ở hiện thế là một bé ngoan, bình thường đi ngủ rất sớm, cho dù xuyên tới đây cũng không hề sửa đổi thói quen này, hiện tại đã muốn nặng nề ngủ trong lòng Huyễn Nguyệt Trừng rồi.

Mà từ khi cùng ở chung với Mộ Niệm Hựu, Huyễn Nguyệt Trừng cũng đã bị Mộ Niệm Hựu lây nhiễm, cùng y đi ngủ sớm.

Cho nên hiện tại hai người đã nằm ngủ ngay ngắn bên lửa trại rồi.

Mộ Niệm Hựu là bé ngoan ngủ sớm, nhưng Đoan Mộc Ngưng lại hoàn toàn tương phản, nhóc con hiện tại mở to mắt nằm trên thảm, tay cầm cây củi chọc chọc đống lửa.

Phong Vô Uyên cũng không ngủ, nằm nghiêng bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, một tay chống má, nhìn đứa nhỏ khuôn mặt đỏ bừng đùa đến bất diệc nhạc hồ.

Cảm giác tầm mắt của Phong Vô Uyên phóng về phía mình, động tác chọc chọc đống lửa ngừng lại, đưa mắt nhìn đôi hồng mâu toát đầy vẻ ôn nhu sủng nịch kia.

Chớp chớp mắt, Đoan Mộc Ngưng mỉm cười ngọt ngào, vứt cây củi trên tay đi, na na thân mình tới cạnh Phong Vô Uyên, vươn tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc kia.

“Vô Uyên, có chuyện muốn hỏi Ngưng Nhi sao?” Cắn cắn lấy cái cằm Phong Vô Uyên.

“Đúng vậy.” Vuốt mái tóc đen của nhóc con, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.

Tóc của vật nhỏ sao lại lâu dài như thế.

“Vậy Vô Uyên muốn hỏi cái gì?” Cọ cọ người vào cái ôm ấm áp, Đoan Mộc Ngưng cong cong mắt, thực vui vẻ: “Ngưng Nhi nhất định sẽ nói cho Vô Uyên nghe.”

Đưa tay ôm lấy nhóc con, Phong Vô Uyên nằm xuống: “Đã cùng nhau sống năm năm, ta chỉ biết Ngưng Nhi có thể làm ra rất nhiều thứ kỳ quái từ cái, hoàn toàn không biết nhóc con ngươi còn biết nấu canh, còn biết dùng nhánh cây làm thành cái chĩa bắt cá, còn biết dùng cỏ dại làm gia vị ướp cá, nướng cá ngon đến như vậy….”

Từ lần đầu tiên gặp nhau, Phong Vô Uyên biết đứa nhỏ trong lòng rất đặc biệt, sau đó hai người ở chung, hắn lại càng phát hiện nhóc con thực sự là quá mức vĩ đại.

Đứa nhỏ này giống như một cái quặng chứa đầy bảo thạch…. Càng đào sâu thì càng nhiều bảo thạch, càng hấp dẫn người ta không ngừng tìm tới.

Nhìn Phong Vô Uyên ngọt ngào cười, Đoan Mộc Ngưng cọ cọ vào lòng hắn, tìm được vị trí thoải mái thì an tĩnh lại.

“Đoan Mộc gia tuy rằng không phải là đại gia tộc, nhưng ở thế giới của ta hình như cũng rất nổi danh, ông nội của ta từng là lão đại hắc đạo, sau đó ba ba kế thừa chức vị, gia đình mới dần chuyển sang chính đạo….” Trong mắt chứa đầy ý cười thản nhiên, giống như nhớ lại ký ức tốt đẹp: “Phụ hoàng của ta là Phượng hoàng, Vô Uyên cũng biết đi.”

“Ân, biết.” Nhóc con đặc biệt, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn hết.

“Phụ hoàng nói thời điểm sinh hạ ta, vừa lúc phải trải qua đại nạn kiếp, trong đám nguy cơ trùng trùng đã sinh hạ ra ta, cho nên ta không có đủ tháng…. Ta lúc sinh ra chỉ lớn bằng một con mèo con, thân thể cực kỳ suy yếu, khi đó phụ hoàng còn tưởng rằng ta sẽ chết non….”

Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Phong Vô Uyên không thể tưởng tượng được đứa nhỏ sáng sủa ngọt ngào người trong lòng lại phải trải qua hoàn cảnh như thế, tâm trong khỏi nhói đau một chút, đây là vì nhóc con mà đau lòng.

“Bởi vì thân thể quá mức suy yếu, hơn nữa ta lại là đứa nhỏ do nhân loại cùng thần thú kết hợp sinh ra, cho nên nhu cầu so với người thường không giống nhau, bất đắc dĩ, phụ hoàng phải mang ta trở về nơi cư trú một vạn năm trước của bộ tộc Phượng hoàng – Phượng Hoàng Sơn.” Đôi mắt ngập nước cong cong, đủ để thấy nhóc con đối với địa phương tràn đầy ký ức khoái hoạt kia cực kỳ yêu thích: “Phượng Hoàng Sơn từng là địa phương bộ tộc Phượng Hoàng sinh sống, tuy rằng sau này đã suy sụp, chỉ còn lại duy nhất phụ hoàng là phượng duy nhất trong trời đất, nhưng nơi đó tiên khí vẫn còn rất dào dạt, đến đó, hấp thụ tiên khí sung túc, cơ thể suy yếu của ta cũng dần dần bắt đầu trở nên khỏe mạnh, dần dần bắt đầu trưởng thành.”

Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Phong Vô Uyên không nói gì, khóe miệng gợi lên thản nhiên cười khẽ.

“Ta phải ở trên Phượng Hoàng Sơn đến hơn sáu tuổi, bởi vì bộ tộc Phượng hoàng bị diệt vong, cho nên nơi đó không còn phượng hoàng nào khác, bất quá nơi đó rất được, giống như tiên cảnh vậy a, sau khi ta hiểu chuyện, phụ hoàng cũng thường xuyên bay tới bay lui giữa Phượng Hoàng Sơn và nhân giới, lúc nhỏ ta không có bạn cho nên chỉ tự tìm kiếm trò vui chơi một mình.” Nhớ tới khi đó, Đoan Mộc Ngưng càng cười sâu hơn: “Khi còn nhỏ ta phải ở Phượng Hoàng Sơn một mình, phụ hoàng sợ ta buồn, cho nên thường dẫn ta đến phòng chế tạo máy móc của ba ba cho ta giết thời gian, nào biết mới chơi một lần, lại khiến ta giống như ba ba thích chế tạo cải tạo máy móc…. Đến năm ta bốn tuổi, ta dựa theo hệ thống trí não của ba ba ta mà chế tạo ra Trí Não Hùng cục cưng, lúc đó ta dùng Hùng cục cưng để liên lạc với ông nội yêu quý của ta ở nhân giới, dưới sự dạy dỗ của Lam gia gia, ta học được rất nhiều cách làm món ăn ngon…. Mà nói đến nấu canh thì Lam gia gia chính là siêu cấp cường hạng nha.”

Thanh âm thanh thúy mang theo hưng phấn, đủ để thấy nhóc con thỏa mãn đến cỡ nào.

“Thì ra là thế, về sau nhóc con phải làm nhiều món ngon hơn nha.” Phong Vô Uyên vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, cổ vũ.

“Ân.” Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào ngực ấm áp kia, thanh âm nhu nhuyễn bay ra: “Về sau Ngưng Nhi sẽ nấu nhiều món ngon cho Vô Uyên ăn…. Cho Vô Uyên nếm hết tất cả các món ngươi chưa từng nếm qua.”

“Được, ta chờ mong nha.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nhóc con, Phong Vô Uyên kéo tấm mền mỏng lên người Đoan Mộc Ngưng, cúi đầu liền hìn thấy đứa bé liên mồm nói chuyện như chú chim nhỏ đã muốn nhắm mắt lại.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa bé, Phong Vô Uyên nhếch miệng cười.

Một tiếng ngáy vang lên, nhóc con nhỏ nhắn đã nặng nề ngủ trong ngực hắn rồi.

Nhìn đứa nhỏ thỏa mãn ngủ trong lòng, Phong Vô Uyên cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nhóc con.

“Ngủ đi, nhóc con của ta.” Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt…..

Đêm càng lúc càng khuya, bốn phía cũng dần dần tĩnh lặng, tiếng trùng kêu ngẫu nhiên cũng chậm rãi tán đi, ngọn lửa trại vẫn cháy không ngừng.