Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 84: Có khách từ Phương Đông đến (hạ)




Một bóng người có mái tóc đen đặc biệt đột ngột bay vụt qua, nhìn kỹ lại, chỉ thấy một đứa bé quần áo hỗn độn đang lái cái xe màu bạc hình thù kì lạ từ phía hành lang lao vào hùng dũng như bão táp.

“Tránh ra a tránh ra a!!!” Tốc độ xe không giảm, ngược lại còn muốn tăng tốc nhanh hơn, miệng luôn mồm thét lớn.

Nhóm nữ quan, tiểu tư cùng thủ vệ trên hành lang lập tức nhường đường.

“A –”

Tiếng thét sợ hãi của nhóm nữ quan bay mù trời, Đoan Mộc Ngưng vẫn cứ phăm phăm tiến tới.

“Tiểu công tử, ngươi cẩn thận một chút.” Tử Y thiếu niên hộ vệ chạy như điên theo đằng sau Đoan Mộc Ngưng kêu lên.

Nhưng…. Nhóc con kia làm gì để tâm tới lời y nói đâu a.

……

Khi Đoan Mộc Ngưng đến được trước đại môn, đã thấy người mà mình chờ mong đứng ngay tại đó, hai mắt lòe lòe sáng tiếp tục phóng như điên tới, lại phát hiện có một đám người ngăn cản đường đi của y.

Bị người chặn đường, nhóc con bá đạo kia đương nhiên không thuận theo, đưa tay ấn kèn kêu “bá bá—”, nháy mắt dọa cả đám trưởng lão sứ giả nhảy dựng lên.

“Ngưng Nhi!” Phong Vô Uyên nhìn nhóc con, sửng sốt.

Hắn tưởng nhóc con sẽ ngủ nướng thêm chút nữa.

Xe một đường bão táp chạy không hề giảm tốc, chỉ thấy nhóc con bẻ mạnh tay lái một cái, xe nháy mắt trượt ngang một đường, sau đó dừng lại ngay trước mặt Phong Vô Uyên.

Đủ để thấy được, kỹ thuật điều khiển xe của nhóc con đã đến trình độ siêu hạng.

“Vô Uyên.” Ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Phong Vô Uyên.

“Nhóc con ngươi, quần áo còn chưa mặc xong, tóc còn chưa chải, lại bỏ chạy ra đây, không sợ Hồ ly ca ca cùng Tiểu Niệm của ngươi chê cười sao.” Nhìn đứa bé tóc tai bù xù ngây ngô cười trong xe, quần áo hỗn độn, Phong Vô Uyên nhẹ giọng trách mắng, nhưng giọng điệu lại mang nồng đậm sủng nịch.

“Ai bảo ngươi không gọi ta dậy.” Chu miệng, nhóc con bất mãn.

“Chủ tử…..” Tử Y rốt cục cũng chạy tới nơi.

“Không sao, ngươi lui ra đi.”

Cũng không trách cứ Tử Y, Phong Vô Uyên cúi người ôm nhóc con ra khỏi xe, không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cẩn thận chải lại mái tóc tán loạn cho Đoan Mộc Ngưng, còn cẩn thận cột lại thắt lưng.

Nhóc con tóc tai bù xù, quần áo hỗn loạn rất nhanh lại trở thành tiểu công tử áo quần ngăn nắp chỉnh tề.

“Hồ đế, để cho ngươi chê cười rồi.” Đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Huyễn Nguyệt Trừng.

“Không ngại.” Thực rõ ràng, Huyễn Nguyệt Trừng cũng không kinh ngạc lắm.

Tương phản, những trưởng lão Hồ tộc đi theo nhìn thấy Phượng Quân lạnh lùng như băng lại tỏ ra thái độ ôn nhu đối với đứa nhỏ, cực kỳ kinh ngạc.

Mọi người đều lâm vào kinh ngạc, nhưng hai nhóc con kia thì không.

“Tiểu Niệm, ta rất nhớ ngươi.” Hai mắt chớp chớp, Đoan Mộc Ngưng phác qua người Mộ Niệm Hựu.

“Tiểu Ngưng, ta cũng nhớ ngươi.” Đưa tay tiếp lấy nhóc con phác về phía mình.

Hai đứa nhỏ dung mạo xuất sắc ôm nhau tại một chỗ, ngay dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đẹp càng thêm đẹp.

Trong đình viện Phượng điên có hai nam tử trẻ tuổi dung mạo xuất sắc.

Một người một thân hồng y tóc đỏ, đôi mắt đỏ đậm lưu chuyển nhìn quanh mang theo vẻ thông minh cơ trí, người còn lại một thân bạch bào ngân phát, đôi mắt khẽ chớp mang theo mị hoặc trầm ổn, cả hai ngồi trong đình thực dẫn nhân chú mục.

Đối với việc nhóm nữ quan ở bên ngoài dòm ngó, hai người không chút để ý, hiện tại việc khiến hai nam tử này để ý chính là hai hài tử đang ghé sát vào nhau nói chuyện, lúc thì thầm thì lúc thì thoải mái cười to.

“Ở trong tộc, Niệm Nhi hiếm khi có bộ dáng thoải mái như thế.” Nhìn nụ cười tươi tắn của đứa nhỏ, Huyễn Nguyệt Trừng mỉm cười ôn nhu, trong mắt nồng đậm sủng nịch: “Hiển nhiên lần này đến Phượng tộc là quyết định đúng a.”

Hớp một ngụm trà, Phong Vô Uyên từ từ đem trà trong miệng nuốt vào, ánh mắt thủy chung dừng trên người đứa bé đang tươi cười sáng lạn.

“Trong Phượng tộc cũng có không ít đứa nhỏ, Ngưng Nhi tuy nói chuyện với ai đều được, nhưng cũng không có thâm giao gì mấy.” Chậm rãi nói, tính cách đạm mạc giống như thường ngày, nhưng lại mang theo một tia dịu dàng ôn nhu: “Ngưng Nhi và Tiểu Niệm thân cận như vậy, chắc là do cả hai lúc trước từng quen biết hơn nữa là cùng đến từ một nơi.”

“Đúng vậy.” Huyễn Nguyệt Trừng gật gật đầu, uống một ngụm trà: “Kỳ thật Niệm Nhi quá nhu thuận, ta còn muốn y nghịch ngợm một chút.”

Phong Vô Uyên nghe vậy, liếc mắt nhìn nam tử tao nhã ngồi đối diện một cái: “Ngươi có phúc mà không biết hưởng, ta thật ra lại hy vọng Ngưng Nhi có thể nhu thuận một chút.”

“Ha ha….” Huyễn Nguyệt Trừng cười khẽ: “Nhưng ngươi lại là tức nhạc bất tri bì (ân, tương tự cái câu có phúc không biết hưởng í), ngươi lại còn nói ngán ngẩm.”

Dựa theo trình độ sủng nịch của Phong Vô Uyên đối với Đoan Mộc Ngưng, có khi nào ghét bỏ tinh lực tràn đầy của đứa bé đâu ra.

“Ta với ngươi đều là kẻ tịch mịch.” Chậm rãi hạ mắt, nhìn ly trà xanh trong thơm ngát.

Đứng ở địa vị cao, bọn họ cho tới bây giờ đều là kẻ tịch mịch, không thể kề cận thân thiết với kẻ khác, cũng rất ít cùng người khác tương giao, luôn luôn phải lạnh lùng đạm mạc, làm việc phải quyết đoán.

“Đúng vậy, chúng ta đều là kẻ tịch mịch.” Đối với lời Phong Vô Uyên nói, Huyễn Nguyệt Trừng tràn đầy đồng cảm.

Ngay lúc hai vị nam tử thân phận cao quý đang thương cảm lẫn nhau, một trận khí tức thản nhiên phiêu tới.

“Ngưng Nhi không thích Vô Uyên như vậy.” Nhóc con không biết lúc đã tới gần, giống như gấu koala bám chặt lưng Phong Vô Uyên, cằm đặt lên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

“Ngưng Nhi, ngươi….” Được đứa bé thân cận, tâm Phong Vô Uyên trở nên mềm mại, tuấn nhan đạm mạc nhất thời cười lên giống như mùa đông giá rét gấp rút nhường chỗ cho xuân về: “Ta không sao.”

Môi gợi lên tia cười khẽ, hôn lên gương mặt nhóc con.

Nhìn thấy Phong Vô Uyên không sao nữa, Đoan Mộc Ngưng mới nhẹ nhàng cười, sau đó hôn lên môi Phong Vô Uyên.

Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ngọt ngọt ngào ngào hôn môi nhưng lại không hề khiến cho hai kẻ còn lại mất tự nhiên, Mộ Niệm Hựu đến trước mặt Huyễn Nguyệt Trừng, lo lắng nhìn hắn.

“Trừng.”

“Ta không sao, Niệm Nhi không cần lo lắng.” Vươn tay nắm láy bàn tay nhỏ bé kia, đáy mắt Huyễn Nguyệt Trừng xuất hiện ý cười nồng đậm.

“Nhưng mà….” Đôi mắt đen láy ôn nhuận giống như Đoan Mộc Ngưng, mang theo tia lo lắng.

“Ha ha, Niệm Nhi lo lắng khiến ta thực cảm động.” Nắm bàn tay mềm mềm kia, thuận thế kéo đứa nhỏ ôm vào lòng.

“A….. Trừng….” Gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện màu đỏ ngượng ngùng.

Đủ để thấy được, hai đứa nhỏ tóc đen mắt đen đồng dạng xuyên qua thế giới này, da mặt Đoan Mộc Ngưng lại rõ ràng là dày hơn Mộ Niệm Hựu.

Gương mặt mang theo tia mị hoặc áp sát tới, đôi môi hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng kia, hút lấy khí tức trong lành ngọt ngào của đứa nhỏ.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đình viện Phượng lâu đã nhuộm đẫm một cỗ không khí ái muội.

Bất quá may mắn, nhóm tiểu tư nữ quan nhìn lén đã bị Điện Vũ tự tay xua đi toàn bộ, bằng không sẽ dọa cho một đám người phát ngốc.

Hai đứa nhỏ mặt hồng hồng vẫn ở lại đình viện, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng đã rời đi.

Đưa tay trắng nõn quạt lấy quạt để gương mặt đang nóng hầm hập, đôi mắt long lanh ẩn hiện tia xấu hổ.

“Cái kia….. Tiểu Niệm tựa hồ ở Hồ tộc cũng rất tốt a…. Hồ ly ca ca đối ngươi thật tốt.” Vừa nãy mới bị Phong Vô Uyên hôn lâu đến suýt ngất.

Quả nhiên, hôn môi là không thể tùy tiện được a…….

……

Sau đó hai đứa nhỏ chẳng nói gì nữa lâm vào một mảnh im lặng.

Đủ để thấy, nhóc con đối với phương diện ái muội vẫn còn rất ngây thơ.

Chẳng qua trầm mặc không có nghĩa là sẽ trầm mặc mãi mãi, Đoan Mộc Ngưng là đứa nhỏ hiếu động, làm sao y lại có thể ngồi im, toàn thân sẽ không thoải mái nha.

Sau khi cái màu hồng hồng ở trên mặt đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhóc con chuyển động chuyển động, áp sát Mộ Niệm Hựu.

“Tiểu Niệm Niệm, Vô Uyên và Hồ ly ca ca bỏ lại chúng ta ở đây, không bằng chúng ta đến thư phòng vụng trộm nghe bọn họ nói cái gì đi.”

Nhóc con hai mắt chớp chớp, đối với loại chuyện nghe lén này rất là thích thú, thật không hổ là thủ lĩnh của tổ chức mật thám đệ nhất đại lục Thiên Vực mà.

“A….. Này….. Này không tốt lắm đâu.” Mộ Niệm Hựu là người nhu thuận, trên mặt lộ vẻ khó xử.

“Cái gì mà không tốt chứ, không sao đâu, đi thôi.”

Lôi kéo Mộ Niệm Hựu hướng thư phòng đi qua.

Nhóm ám vệ nãy giờ vẫn trốn trong chỗ tối, không hề có ý định ngăn cản.

Hai đứa nhỏ được hai tộc trưởng sủng ái, ai dám ngăn cản?