Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 122: Sở Nhan Tịch




Người tới có giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa từng lời từng chữ lại mang đầy vẻ khinh thường, khiến Đoan Mộc Ngưng tâm tình đang thư sướng không khỏi nhíu mày.

Thảo Trầm Hương ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Ngưng thân mình mảnh khảnh chợt cứng đờ, đủ để thấy y sợ người này tới cỡ nào.

“Mùa hè vừa tới, muỗi liền nhiều như vậy a.” Thanh âm thanh thúy lại mang theo khiêu khích phát ra từ miệng nhóc con, Đoan Mộc Ngưng không nhìn người, đưa tay ôm chầm lấy thân mình cứng ngắc của Thảo Trầm Hương.

Bị Đoan Mộc Ngưng ôm, Thảo Trầm Hương có chút khẩn trương cứng người nhưng cũng chậm rãi thả lỏng xuống.

Đứng bên ngoài đình là một thiếu niên có mái tóc màu ánh trăng, nhìn Thảo Trầm Hương được Đoan Mộc Ngưng trấn an mà thả lỏng tâm tình, đôi mắt rám nắng sậm màu nháy mắt bốc lên trận hỏa diễm (ghen? Tiểu tra công xuất hiện?)

“Thảo Trầm Hương, đôi cánh của ngươi đã cứng cáp cho nên quên giáo huấn rồi có phải hay không!” Thân ảnh thon dài hóa thành trận gió bước nhanh vào trong đình.

“Thiếu chủ!”

“Tiểu Ngưng cẩn thận!!”

Thiếu niên vừa bước vào đã khiến Mộ Niệm Hựu và đám hộ vệ khinh hô, hắn cư nhiên dùng một tay ném Đoan Mộc Ngưng ra ngoài.

Thân mình nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng trực tiếp bị quăng ra ngoài tạo thành một độ cong đẹp mắt, Thảo Trầm Hương rõ ràng đã bị hành động của thiếu niên này dọa sợ, nhưng lại lo lắng cho Đoan Mộc Ngưng, đứng dậy liền đuổi theo bóng dáng kia.

“Không cho đi!!” Lửa giận trong mắt thiếu niên càng thêm đậm đặc, một tay giữ chặt lấy cánh tay của Thảo Trầm Hương.

“Ngươi làm gì, buông, Sở Nhan Tịch, ngươi làm ta đau!!” Thảo Trầm Hương rất ít khi tức giận, tính tình dịu ngoan không muốn phản kháng làm y rất dễ bị người khác khi dễ.

Nhưng hiện tại, y rất tức giận, bởi vì cái người thích khi dễ mình cư nhiên lại đánh bằng hữu của y.

“Không buông không buông, không buông thì sao….”

Sở Nhan Tịch cả giận nói, nhưng mà, nói còn chưa có xong, đã bị một cỗ va chạm mãnh liệt đánh bay ra ngoài.

“Tiểu ngưng…..” Thấy Đoan Mộc Ngưng nhanh nhẹn đáp xuống bên cạnh, nét lo lắng trên mặt Thảo Trầm Hương liền biến mất: “Ngươi không sao chứ, thực xin lỗi….. Hắn thích khi dễ người khác…. Có bị thương hay không??”

“Ta không sao, chỉ là bị dọa chút thôi.” Y chưa kịp phản ứng đã bị người ta dùng tay ném như gói bột, bất quá may mà y nhanh nhẹn, bằng không đúng là té thảm rồi: “Hắn là ai vậy?”

Đứng ở trên ghế đá, nhóc con hiện tại “cao” bằng với Thảo Trầm Hương nhìn thiếu niên bị một cước của mình đá bay ra ngoài.

Cái này là đáp trả lễ a, đứa bé trong lòng tràn đầy phẫn nộ cũng thoải mái được đôi chút.

“Hắn là thiếu chủ Thổ tộc….” Thảo Trầm Hương nhìn Sở Nhan Tịch bị Đoan Mộc Ngưng đá bay ra ngoài hiếm khi lại chật vật như thế, nhẹ nhàng nói, ngay cả chính y cũng không phát hiện, đôi mắt màu lục xinh đẹp của y cư nhiên lại thoáng lên tia lo lắng.

Đoan Mộc Ngưng đề phòng Sở Nhan Tịch lại đánh lén không có phát hiện, bản thân Thảo Trầm Hương cũng không phát hiện ra, Sở Nhan Tịch một thân chật vật không chịu nổi cũng không phát giác, nhóm hộ vệ thấy Sở Nhan Tịch bị đá bay lo lắng không thôi cũng không nhìn ra, nhưng Mộ Niệm Hựu tâm tư đơn thuần nhẵn nhụi lại phát hiện.

Đôi môi đỏ mọng của Mộ Niệm Hựu lộ ra ý cười thản nhiên, thân mình mảnh khảnh ghé vào lỗ tai Đoan Mộc Ngưng thấp giọng nói.

Chỉ thấy đôi mắt đầy vẻ đề phòng của nhóc con trợn to, ánh mắt không ngừng lưu chuyển vài vòng trên người Sở Nhan Tịch và Thảo Trầm Hương.

Đôi mắt đen láy trong veo như nước nhất thời cong cong, lộ ra ý cười giảo hoạt.

Đúng a, đứa nhỏ không thành thật phải bị trừng phạt.

Xem ra khoảng thời gian chờ đợi Vô Uyên sẽ tuyệt đối không nhàm chán tí nào!!

“Thối tiểu quỷ, có gan cùng bản thiếu chủ đi ra ngoài!!” Cả người đầy vẻ chật vật, Sở Nhan Tịch trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng, một bộ muốn đem toàn bộ xương cốt của y nuốt sạch.

“Cầu còn không được!” Đoan Mộc Ngưng khẽ hừ một tiếng, sau đó nhảy xuống ghế.

Một lớn một nhỏ giống như con gà chọi ra bên ngoài, đủ để thấy hai người nhìn nhau không hợp nhãn tí nào.

“A….. Tiểu Ngưng, Sở Nhan Tịch…. Ách, Tiểu Niệm, có chuyện gì?” Nhìn hai người rời đi, Thảo Trầm Hương khẩn trương một trận, chỉ sợ hai người bị thương, đứng dậy liền chuẩn bị đuổi theo, nào biết còn chưa bước được một bước, đã bị Mộ Niệm Hựu kéo lại.

“Để bọn họ đi đi, đừng nhìn Tiểu Ngưng tuổi còn nhỏ, y so với người khác còn lợi hại hơn nga.” Mộ Niệm Hựu không hổ là đã quen ‘sóng to gió lớn’, hiện tại vẫn giữ nét mặt thản nhiên, bưng ly trà lài thơm ngào ngạt uống một ngụm.

Ân….. Quả là trà ngon, đợi lát nữa không có người nào chú ý, lén đem một chút về…. Tuy rằng tùy tiện lấy trộm đồ là không đúng….. bất quá, y muốn cho Trừng nếm thử hương vị này. [Ngư Ngư: Tiểu Niệm Niệm, ngươi biến xấu rồi….]

“Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng bọn họ sẽ bị thương….” Đoan Mộc Ngưng rất lợi hại, Thảo Trầm Hương đương nhiên biết.

Bởi vì chỉ bằng thân thủ của một đứa nhỏ năm tuổi, căn bản không có khả năng bị ném ra ngoài vẫn có thể bình an vô sự.

“Yên tâm đi yên tâm đi, đến, chúng ta uống trà.” Kéo Thảo Trầm Hương ngồi xuống.

“Ân….” Tuy đáp lại lời của Mộ Niệm Hựu, nhưng Thảo Trầm Hương vẫn rất lo lắng.

Như Mộ Niệm Hựu nói, Đoan Mộc Ngưng thật sự rất lợi hại, Sở Nhan Tịch cao gấp đôi y, cũng không hề bị đánh cho vào thế hạ phong.

Hai người đều không sử dụng thuật pháp, chỉ là tỷ thí quyền cước đơn thuần.

Hai người ta ra một quyền ngươi ra một cước, không phân được thắng bại, Sở Nhan Tịch nguyên bản tràn ngập lửa giận dần dần cũng tiêu thất, trong mắt lại lóe lên một tia thưởng thức dành cho Đoan Mộc Ngưng.

“Thật sự không thể tưởng tượng được nhóc con lùn như đậu đỏ lại có thân thủ tốt như vậy nha.”

“Cám ơn đã khích lệ, ngươi cũng không kém!” Lui bước, giơ tay chặn lại một quyền của Sở Nhan Tịch.

Đoan Mộc Ngưng trong lòng nổi lên cảm giác “anh hùng trọng anh hùng.”

Thiếu chủ Thổ tộc này tựa hồ cũng không phải là kẻ khi dễ người chán ghét như y nghĩ, ánh mắt Tiểu Niệm Niệm thật đúng là không sai, một khi đã như vậy, không bằng y cho một cái ‘trợ giúp’ cả hai xem sao.

Nghĩ nghĩ, khóe miệng nhóc con hơi câu lên, tạo lên một độ cong giảo hoạt.

“Quyền cước công phu rất đẹp, nhưng mà lá gan nhỏ quá.”

“Tiểu quỷ, ngươi có ý gì!!” Bị một đứa nhỏ bảo mình nhát gan, Sở Nhan Tịch lại bùng lửa giận.

Tiểu hỗn đản này, thật sự một chút cũng không đáng yêu.

“Rõ ràng thích Tiểu Thảo Thảo muốn chết, còn giả bộ làm ác nhân khi dễ người!!” Lại là một cái phất tay chặn quyền Sở Nhan Tịch.

“Ngươi…. Ngươi nói ngu cái gì đó, ai thích cái tên ngu ngốc kia chứ!!” Gương mặt tuấn khí đỏ thẫm lại, Sở Nhan Tịch liều chết không thừa nhận.

Đoan Mộc Ngưng nói rất đúng, hắn thích Thảo Trầm Hương, đã thích rất lâu rất lâu rồi, từ khi nào đã bắt đầu thích thì, chính hắn cũng đã quên mất tiêu.

“Chậc chậc, thật là đứa nhỏ không thành thực, tiểu hài tử bây giờ thực sự là càng lúc càng không đáng yêu!” Nói xong, toàn thân phi lên đá Sở Nhan Tịch.

“Ai…. Ai không thành thực, hơn nữa ai là tiểu hài tử, rõ ràng ngươi mới là con nít!!” Tiếp tục không thừa nhận, nhưng giọng điệu lắp bắp lại khiến cho Sở Nhan Tịch khó giữ vững tinh thần.

Đứa nhỏ kỳ quái này rốt cục là con nhà ai, hắn nhất định phải đi mắng vốn!! [Phong Vô Uyên: Là của nhà bản quân]

“Yêu, nếu không thừa nhận, vậy ta cướp Tiểu Thảo Thảo đi nga.” Đoan Mộc Ngưng chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, phong tình vô hạn, chỉ tiếc hiện tại thân thể y chỉ mới có năm tuổi, không đủ sức quyến rũ, nhưng cũng rất đáng yêu: “Tiểu Thảo Thảo ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, xinh đẹp như vậy…. Ta nghĩ y đặc biệt xinh đẹp nhất so với kẻ khác nha.”

Hoa lệ lệ khích tướng.

“Ngươi…. Ta không cho ngươi cướp đi, Trầm Hương là của ta!!” Sở Nhan Tịch tuy thông minh, nhưng hiện tại rõ ràng đã trúng tiểu kế của Đoan Mộc Ngưng, nhất thời nhanh nhảu, đã đem nội tâm trong lòng nói ra miệng.

Lời nói vừa phun ra, động tác ra quyền của Sở Nhan Tịch liền cứng ngắc, thế giới đột ngột trở nên không tiếng động….. Bất chợt, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đỏ thẫm.

“Ha ha ha—- thật sự rất là đáng yêu!!” Đoan Mộc Ngưng cười ra tiếng.

Người này chơi vui nha, nhìn bộ dáng khôn khéo như vậy, nguyên lai cũng chỉ là đứa đơn thuần!!

“Ngươi….” Nhìn Đoan Mộc Ngưng cười đến nghiêng ngả, Sở Nhan Tịch lâm vào chán nản.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là như thế nào được nuôi lớn thế, hắn lần đầu tiên gặp được người kỳ quái như vậy, tuyệt không giống đứa nhỏ gì sất.

Cười điên một trận, Đoan Mộc Ngưng cuối cùng cũng ngừng lại được.

“Cười đủ chưa?” Gương mặt Sở Nhan Tịch trở nên cứng ngắc.

“Đủ rồi!!” Nhóc con gật gật đầu.

Không biết, nếu y lại cười nữa, thiếu chủ Thổ tộc này có giết người diệt khẩu hay không a?