Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 121: Thảo tộc




Người tính không bằng trời tính, nhóc con ở trên kiệu nghiêm nghị bảo một khi vừa mới bước chân vào Hổ Vương điện sẽ dính lấy Phong Vô Uyên không buông, nào biết vừa vào không bao lâu, y lại phải cùng với Phong Vô Uyên tách ra.

Đối phương có một lý do cực kỳ chính đáng, đó lại hội nghị “tộc trưởng”, người ngoài không thể tham dự.

Cái nguyên nhân phải tách ra kia khiến nhóc con kia xém chút kiềm lòng không đậu phun ra một tràng Tam Tự kinh. (ẻm muốn chửi thề =.=)

Mộ Niệm Hựu đi theo bên cạnh Đoan Mộc Ngưng nhìn Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng rời đi, quay sang nhìn nhóc con bốc hỏa.

“Tiểu Ngưng, ngoan đừng tức giận, Phong ca ca rất nhanh sẽ quay lại mà.” Thân mình mảnh khảnh áp sát tới: “Vừa rồi người kia nói chúng ta có thể ra tòa viện kia du ngoạn, hơn nữa chỗ đó đang thiết yến, nếu nói như vậy chỗ đó hiện giờ đông người lắm a, chúng ta đi qua đó đi, Trừng và Phong ca ca sau khi xong chuyện, nhất định sẽ đến đó tìm chúng ta.”

“Vậy cũng tốt, đỡ phải ngồi ngốc nhàm chán tới mức làm ta nhịn không được muốn ở đây làm bom!” Nhóc con dùng cái miệng nộn nộn của mình thấp giọng than thở, lời nói phun ra đủ hù chết người.

Mộ Niệm Hựu đi theo Đoan Mộc Ngưng mồ hôi tuôn không ngừng a, bởi vì y biết Đoan Mộc Ngưng thật sự nếu phải ngồi ở đây, khẳng định sẽ nhàm chán đến mức ở tại chỗ nhồi thuốc nổ nha.

Hơn nữa y cũng không thích nơi này, từ khi tiến nhập Hổ tộc, trong lòng vẫn cứ bất an.

Đến khi Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu đến đình viện tổ chức yến hội, đã có một đám người từ các tộc khác tới.

Chẳng qua khiến Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu cảm thấy ngoài ý muốn chính là những người đi theo tộc trưởng cư nhiên không phải là thị vệ theo bảo hộ bên người, tương phản đi theo lại là người thân, như thê tử, sủng thiếp, con, nữ nhi gì gì đó.

Hỏi y vì sao biết a, nếu là thị vệ tùy tùng đi theo, tổng sẽ không mang kim ngân, phục sức dát đầy ở trên người như mấy người đang có mặt ở đây.

Đối với nhân sĩ nhà giàu quý tộc thượng lưu luôn có bộ dáng khinh thường kẻ khác này, Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu cũng coi như là đứa nhỏ có tiền, cho nên đối với cái nhìn kia cũng không thể trách nổi.

Bất quá Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy cực kỳ không vui, cũng không thèm liếc mắt tới cái đình viện kia một cái, không chớp mắt, thân mình nho nhỏ chuyển hướng đến một góc ngồi xuống.

Đoan Mộc Ngưng không thích những loại người như vậy, đương nhiên Mộ Niệm Hựu cũng không thích, đi theo Đoan Mộc Ngưng tiến đến cái góc kia.

Hai người bọn họ cũng không thích dẫn nhân chú mục, không cần nói dung mạo xuất sắc của hai người sẽ rước lấy những phiền toái không cần thiết, chỉ cần một đầu tóc đen mắt đen cũng đủ để dẫn nhân chú mục rồi.

Cho nên thừa dịp phiền toái còn chưa tìm tới cửa, vẫn là chạy nhanh một chút thì tốt hơn.

Sài lang hổ báo đáng sợ, cũng không bì kịp với một đám phu nhân thiên kim công tử quý tộc đến dọa người.

Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu chạy đến đằng sau một gốc cây đại thụ to ngồi xuống, rõ ràng đình viện đã sớm bày trí tiếp đón tân khách rất tốt a, ngay cả cái bàn đá nhỏ không người để ý này cũng được đặt một cái ấm trà và một mâm đầy hoa màu sắc tiên diễm.

“Hoa hồng, hoa cúc, còn có kim ngân….. Mấy thứ này hình như đều dùng để phao (pha) trà.” Đoan Mộc Ngưng ngồi xuống ghế đá, nhìn một mâm đầy hoa, đưa tay cầm lấy một cánh hoa hồng đỏ tươi lên mũi ngửi: “Hình như mùi hoa hồng này nồng hơn bình thường, so với hoa bán ở cửa hàng không giống nhau.”

Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Mộ Niệm Hựu cũng tò mò, đưa tay lấy hoa đưa lên mũi ngửi ngửi, hương hoa tươi mát đơn thuần xộc vào mũi, làm cho đôi môi đỏ mọng của Mộ Niệm Hựu gợi lên nụ cười xinh đẹp: “Đúng là không giống với hoa bình thường, đóa này hình như thơm hơn, nhưng lại có hương vị ngọt ngấy, vì cái gì lại như vậy? Chẳng lẽ đất đai ở tây đại lục không giống với chúng ta?”

“Bất quá thời tiết ở tây đại lục rất khô hạn, những mầm hoa này không thể sống dưới cái nắng thiêu đốt được, như thế nào lại có khả năng trồng được ở đây?” Đoan Mộc Ngưng tuy đối với hoa không hiểu nhiều lắm, nhưng y biết hoa hồng là loại thực vật yếu ớt, nếu trồng ở nơi khô hạn, căn bản sẽ không thể sinh sôi nảy nở.

“Ân……” Mộ Niệm Hựu gật gật đầu.

Nhất thời nửa khắc, bọn họ vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao lại khiến hoa này có mùi hương độc đáo như vậy.

“Hoa này được trồng tại tây đại lục….Bọn nó không sinh trưởng ở vùng đất bên ngoài, mà là sinh trưởng trong phòng kính….” Đột nhiên, một thanh âm mang theo vẻ sợ hãi vang lên.

Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu quay lại, nhìn thấy một tiểu thiếu niên tóc màu lục nhạt, phần mái rất dài, che hết một nửa gương mặt, đang cầm một quyển sách thật to đứng ở ngoài đình.

“Ngươi là ai a?” Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy đối phương cúi đầu, lỗ tai nhỏ đã đỏ hồng lên, cảm thấy rất có ý tứ.

“Thực xin lỗi….. Ta….. Ta không nên nhiều chuyện…..” Tưởng Đoan Mộc Ngưng tức giận, tiểu thiếu niên càng cúi thấp đầu, hai tay ôm sách hơi hơi nắm chặt lại, giống như là đang chờ đợi cái gì đó chuẩn bị xảy ra.

“Ngươi không có làm sai chuyện gì, vì cái gì lại xin lỗi?” Đối phương đột nhiên xin lỗi, vẻ mặt khó hiểu của Đoan Mộc Ngưng càng thêm sâu.

“Nhưng vừa mới….” Y vừa mới lắm miệng a……

“Ngôn luận tự do thôi, chỉ cần không nói ra điều thương tổn đối phương, ngươi không cần phải xin lỗi.” Mộ Niệm Hựu nhìn bộ dáng khiếp đảm của thiếu niên, nhẹ nhàng nói.

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng khiếp đảm của thiếu niên, y đột nhiên nghĩ tới mình trước kia, ngày đó y cũng có bộ dáng như thế….

“Cám ơn.” Mộ Niệm Hựu nói làm cho thiếu niến đang cúi gằm mặt hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh lục như lá xinh đẹp mang theo vẻ kinh ngạc.

“Không cần phải nói cám ơn, ngươi muốn uống trà lài không?” Đối phương không có làm cho mình cảm thấy không thích, tương phản, Đoan Mộc Ngưng không biết vì sao đối với người lần đầu gặp mặt đã tỏ ra khiếp đảm lại có một tia hảo cảm đặc biệt.

Hình như trên người người này có khí tức y thích….

“Uống trà lài….. Thật sự có thể chứ?” Đôi lục mâu của thiếu niên trợn to, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, giống như Đoan Mộc Ngưng mời y uống trà là chuyện tình khiến cho người ta cực kỳ kinh ngạc.

“Chỉ là uống trà mà thôi, cũng đâu phải chuyện gì lớn…..”

Mộ Niệm Hựu và Đoan Mộc Ngưng nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy mình ngu rồi nha.

Người này phản ứng không khỏi quá lớn đi?

“Bởi vì…. Bởi vì ta là người Thảo tộc….” Ngồi xuống, thiếu niên khe khẽ mở miệng, mặt lại cúi xuống.

“Thảo tộc? Uống trà cùng với tộc của ngươi có liên quan gì nhau?” Cầm lấy chén rót trà cho thiếu niên, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.

Người ở đại lục Thiên Vực quả nhiên rất kỳ quái, y lại đến đúng cái chỗ kỳ quái…

“Hình như không liên quan….. Chỉ là chưa từng thấy người nào giống các ngươi, những người khác thấy người Thảo tộc như ta đều lộ ra biểu tình khinh miệt rất rõ ràng….” Thiếu niên nói cực kỳ nhỏ, y hiện tại trở nên như vậy là do từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều sự tự ti.

“Vì cái gì lại như vậy?” Uống một ngụm trà, Mộ Niệm Hựu khó hiểu.

Thiếu niên này nhìn thế nào cũng không phải là kẻ tội ác đầy trời, hơn nữa khí tức trên người người này thực đặc biệt.

“Thảo tộc của chúng ta là bộ tộc duy nhất trong đại lục Thiên Vực không biết kỹ xảo chiến đấu, chúng ta không thích chiến tranh, thích hòa bình, càng thích nghiên cứu hoa cỏ cây cối, sống trong thôn nhỏ tại nam đại lục, có lẽ là bởi vì sức chiến đấu của chúng ta không mạnh, cho nên….” Nói xong, thiếu niên cắn cắn môi.

“A….. Nam đại lục, như vậy chúng ta là hàng xóm rồi!” Nghe thiếu niên nói, Đoan Mộc Ngưng lộ cái mỉm cười ngọt ngào: “Sao lại không biết kỹ xảo chiến đấu, phụ hoàng của ta từng nói qua, nếu ông trời đóng một cánh cửa, hắn nhất định sẽ mở cho ngươi một cái cửa sổ, Thảo tộc không biết chiến đấu, thích hòa bình, như vậy nhất định bộ tộc các ngươi có tài năng để làm loại chuyện khác.”

Đừng nhìn Đoan Mộc Ngưng bình thường dùng vẻ mặt vô tội thích chạy loạn khắp nơi, nhóc con tâm tư rất tinh tế, những lúc phải an ủi người khác, lời nói đạo lý đều rất rõ ràng.

Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, thiếu niên lộ ra tia cười khẽ: “Cám ơn ngươi…. Thảo tộc của chúng ta tuy không biết chiến đấu, nhưng chúng ta có thể nói chuyện được với cỏ cây thiên nhiên, còn có thể làm ra mứt quả kỳ lạ!”

“Vậy tốt lắm a, như vậy đại lục này sẽ ít đi một phần bạo lực, nhiều thêm một người an bình!” Mộ Niệm Hựu nhẹ nhàng cười với y.

“Đúng rồi…… Cái kia……”

“Làm sao vậy?” Thấy thiếu niên có nghi vấn, muốn nói lại thôi, hai nhóc con đồng loạt nhìn thẳng tới.

“Vừa mới các ngươi nói….. Hàng xóm là sao….. Chẳng lẽ các ngươi cũng….. Đến từ nam đại lục? Còn có chính là…. Ta có thể làm bằng hữu của các ngươi không?” Thiếu niên nói xong, khẽ cúi đầu, tay đặt trên bàn nắm chặt lại.

Đủ để thấy, tâm tình y hiện tại khẩn trương đến cỡ nào.

“Ta với ngươi đều đến từ nam đại lục, ở Phượng tộc, trà đều đã uống rồi, chúng ta dĩ nhiên là bằng hữu!” Đoan Mộc Ngưng cười sáng lạn “Xin chào, ta là Đoan Mộc Ngưng, ngươi gọi ta Tiểu Ngưng là được rồi!”

“Ta đến từ Hồ tộc ở đông đại lục, xin chào, ta là Mộ Niệm Hựu, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Niệm.” Mộ Niệm Hựu lộ ra ý cười thản nhiên, ấm áp như mộc xuân phong.

Nghe thấy cả hai đều chịu làm bằng hữu của mình, trong mắt thiếu niên nổi lên một tia ướt át: “Cám ơn các ngươi, ta là Thảo Trầm Hương.”

Y…. Y cư nhiên có thể kết giao bằng hữu…..

Ngay lúc ba người đang ở trong đình uống trà lài, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, lời nói tràn ngập kiêu ngạo lập tức phun ra: “Yêu, cư nhiên còn có người cùng uống trà với con của tộc trưởng bộ tộc phế vật này a, thật sự là hiếm thấy!!”

Nghe lời nói của đối phương, đủ để nhìn ra lai giả bất thiện rồi a!!