Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 118: Thú đan




Sau một hồi kích đấu, người nam nhân mặc áo choàng đen kia thừa dịp hỗn loạn đào tẩu, cho nên từ đầu đến giờ vẫn không biết đối phương là người nào.

Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng, nhìn nóc nhà bị ma pháp cường đại phá hủy đến mức khủng khiếp lại không hề có lấy một cảm giác tội lỗi nào, tùy ý để một đám người lo đem nước cứu hỏa.

“Nhóc con, chúng ta trở về.”

Nhóc con được Phong Vô Uyên ôm vao ngực đưa đôi mắt trong veo nhìn nam nhân của mình, nhẹ gật đầu, mặt ngốc lăng.

“Ân……”

“Nhóc con làm sao vậy?” Có phải mặt ta bị dính bẩn hay không?” Nhìn thấy nhóc con nhìn mình đến ngẩn người, Phong Vô Uyên nhăn mặt nhăn mày, đưa tay lau mặt.

Đoan Mộc Ngưng thu hồi ánh mắt, cúi xuống lắc lắc đầu: “Mặt Vô Uyên không có gì….”

Y chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi…..

Mũi chân nhẹ điểm xuống, một cỗ khí đỏ đậm xoay tròn, vạt áo tung bay, Phong Vô Uyên nhảy xuống nóc nhà, bình yên vô sự đáp xuống đất, thân hình nhẹ lắc né tránh vài người đang chạy tới, ôm nhóc con nhanh rời đi.

“Mùi vị này thật thơm!!” Cho một muỗng vào miệng, Mộ Niệm Hựu lộ ra nụ cười tươi như hoa: “Giống như ăn váng sữa a!!”

Hương vị thanh tuần, ngọt mà không ngấy, từ lúc y tiến vào thế giới này chưa từng được ăn qua, không thể tưởng được ở Hổ tộc cư nhiên lại có người làm ra được mỹ vị như vậy.

“Ta biết Tiểu Niệm Niệm sẽ thích mà.” Đoan Mộc Ngưng lộ ra nụ cười thản nhiên.

Cái cười nhẹ nhàng kia đã không còn vẻ sáng sủa hoạt bát, tương phản lại có một chút đăm chiêu, rõ ràng Đoan Mộc Ngưng vẫn còn đang suy tư chuyện kia.

Tuy bị mỹ thực hấp dẫn hơn phân nửa tâm tư, nhưng Mộ Niệm Hựu cảm nhận được sự biến động cảm xúc của người khác, Đoan Mộc Ngưng hiện tại tâm tư không yên, y đương nhiên biết.

“Tiểu Ngưng, các ngươi vừa nãy mới bị tập kích, có chỗ nào bị thương không?” Gương mặt thanh tú lộ vẻ lo lắng.

Y không hỏi Đoan Mộc Ngưng có phải đã bị dọa sợ hay không, đó là bởi vì đối với Đoan Mộc Ngưng mà nói, cho dù trời có sập xuống, nhóc con kia vĩnh viễn cũng không hề có một loại cảm xúc gọi là sợ hãi.

Nhìn Mộ Niệm Hựu lo lắng ra mặt, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt, sau đó nhét một muỗng nãi tương vào miệng.

“Ta không có bị thương, vừa nãy chỉ là suy nghĩ chút chuyện, Tiểu Niệm Niệm ăn nhanh lên đi, mới nnãy tuy bị người ngăn lại, còn cùng Vô Uyên đánh một hồi, nhưng một chút cũng không sao!!” Nói xong, nhóc con lộ ra bộ dáng đắc ý dào dạt.

Thấy Đoan Mộc Ngưng đã khôi phục bộ dáng bình thường, Mộ Niệm Hựu cười sáng lạn: “Tiểu Ngưng thật sự là quá lợi hại….”

Sau đó, hai nhóc lại tiếp tục ăn nãi tương ngon cực kỳ ngon.

Ở ngoài phòng, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng nhìn hai đứa nhóc vừa tán gẫu vừa ăn qua khe cửa khép hờ, chậm rãi thu hồi lại ánh mắt.

“Phượng Quân, ngươi thấy thế nào, người nọ có phải là do Hổ tộc phái tới hay không?” Bọn họ đến Hổ tộc, vốn lúc nào cũng phải đề phòng, chỉ là không thể tưởng tượng được tối nay cư nhiên sẽ có người ra tay tập kích Phong Vô Uyên.

“Không phải.” Mày kiếm Phong Vô Uyên nhẹ cau lại. “Ngươi kia hình như có hận ý rất mãnh liệt đối với ta, nếu là sát thủ do Hổ Vương phái tới, hận ý mãnh liệt như vậy thật sự quá mức kỳ quái, hơn nữa, ngươi nghĩ xem, chúng ta hiện tại ở Hổ tộc, nếu có cái gì vạn nhất, gã làm sao có thể đứng ra giải thích?”

Tuy rằng đã từng giao thủ với cái người thần bí có cường đại Hỏa chi linh thuật pháp, hơn nữa chưa từng tiếp xúc thân thể với đối phương, nhưng năng lực đặc biệt của Phong Vô Uyên vẫn có thể cảm nhận được oán hận của đối phương dành cho mình.

“Ân.” Huyễn Nguyệt Trừng gật gật đầu, nhíu mày suy tư một lát, chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải là do Hổ Vương phái tới, lại có hận ý mãnh liệt như vậy, vậy có phải là do trả thù hay không?”

Nói đến đây, không biết vì sao, Huyễn Nguyệt Trừng cảm thấy từ ‘trả thù’ có chút gượng ép.

Trên đại lục Thiên Vực, các tộc đều tranh đấu gay gắt với nhau, đương nhiên cũng có một số là quang minh chính đại phát động tranh đấu, ý đồ xâm chiếm đất đai, chẳng qua Phượng tộc là một trong những tộc nằm trong trường hợp đặc biệt.

Phượng tộc có sức chiến đấu cường đại, nhưng nhân dân Phượng tộc đều thích hòa bình, cũng không muốn phát động đấu tranh, lại càng không thích xâm chiếm lãnh thổ của người khác.

Phượng tộc không thích chiến tranh, nếu không phải có sức chiến đấu cường đại, như vậy Phượng tộc đã sớm bị người khác xâm chiếm rồi.

Mà Phong Vô Uyên thân là tộc trưởng Phượng tộc, sự vụ cực kỳ bề bộn, đối với mấy chuyện tiêu cực hắn không bao giờ làm.

“Không biết đối phương là người nào, hiện tại chỉ có thể đứng nhìn, hai đứa nhỏ kia cũng phải giám sát chặt chẽ.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng nói, lần này đến Hổ tộc chỉ có bốn người bọn họ, vì sợ vướng bận tay chân, cho nên không đem theo nhiều người.

“Ân.”

……

Phong Vô Uyên nằm xuống khiến cho mái tóc đỏ như lửa rối tung ở trên giường, Đoan Mộc Ngưng nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm không tự giác bắt đầu nhảy loạn.

Nằm ở trên giường, Phong Vô Uyên quay sang nhìn liền chống lại đôi mắt trong veo như nước của nhóc con.

“Nhóc con, nhìn cả buổi tối còn chưa đủ sao?” Đưa tay nhéo cái mũi nhóc con, Phong Vô Uyên nhẹ hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Ngươi sao lại biết Ngưng Nhi có điều muốn hỏi?” Xê dịch thân mình, sau đó tiến vào cái ôm ấm áp quen thuộc kia.

Sờ sờ mái tóc người trong lòng, khóe miệng Phong Vô Uyên hiện lên ý cười nhợt nhạt.

“Dĩ nhiên, bởi vì là Ngưng Nhi, cho nên ta biết.”

Phong Vô Uyên dịu dàng nói, khiến Đoan Mộc Ngưng mỉm cười ngọt ngào, chậm rãi ngẩng mặt lên, chống đôi lại đôi mắt đỏ rực, vươn tay nắm vai Phong Vô Uyên, khuôn mặt nhỏ nhắn áp tới hôn lên môi Phong Vô Uyên.

“Vô Uyên.” Đôi mắt trong veo như nước nhẹ chớp chơp: “Ngươi gần đây có phải cảm thấy thân thể có chút kỳ lạ phải không?”

“A…..” Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Phong Vô Uyên khẽ sửng sốt, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên: “Ngưng Nhi sao lại cảm thấy như thế?”

“Vô Uyên đừng hỏi ta vì sao cảm thấy như vậy, ngươi trả lời Ngưng Nhi có phải hay không…..” Nhóc con nhăn mày, khuôn mặt luôn mang theo ý cười sáng sủa, hiện tại lại nhiễm đầy vẻ lo âu hiếm có.

Nhìn bộ dáng lo âu của nhóc con, Phong Vô Uyên thản nhiên cười khẽ, đưa tay vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, chính là không biết bắt đầu từ khi nào, Hỏa chi linh trong cơ thể ta càng lúc càng mạnh, hôm nay cùng Thánh thuật hỏa chi linh giao thủ, tựa hồ có chút kỳ lạ, trong cơ thể hình như có có cái gì đó kỳ quái dao động.”

“Đó là do thú đan dao động.” Nhẹ hạ mắt xuống, Đoan Mộc Ngưng mở môi, môi mím lại.

Sự dao động này y tuyệt đối sẽ không nhận sai, rõ ràng Vô Uyên là người trước giờ không hề xảy ra chuyện này, hay là trong thân thể Vô Uyên đã có sẵn thú đan?

Nhưng đó là không có khả năng a…. Cho dù tổ tiên của Vô Uyên là huyết mạch phượng hoàng đi nữa, nhưng đã qua nhiều thế hệ như vậy, huyết mạch kia đã sớm phân tán hết, Vô Uyên là người, ngay cả y là một nửa phượng hoàng cũng không có thú đan mà…..

“Thú đan? Đó là gì vậy?” Nhìn Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày, Phong Vô Uyên cũng nhăn mày theo.

“Thú đan là nội đan của thần thú phượng hoàng, phượng hoàng có một đặc tính, chính là dục hỏa trùng sinh (sống lại trong lửa), phượng hoàng mỗi một lần trọng sinh, thần lực của kiếp trước đều được ngưng tụ vào trong đan….. Nói cách khác, số lần trọng sinh càng nhiều, nội đan càng có năng lực cường đại, vì thế phượng hoàng mỗi lần trọng sinh càng thêm cường đại hơn….” Đoan Mộc Ngưng thản nhiên nói.

“Thần kỳ như vậy…..” Phong Vô Uyên lẩm bẩm “Nếu chiếu theo lời Ngưng Nhi nói, có được thú đan hẳn phải là thần thú phượng hoàng thuần huyết mạch mới có thể có được, nhưng ta không phải a.”

Nếu là phượng hoàng hắn còn có thể lý giải, nhưng thực tế, Phong Vô Uyên biết hắn là một nhân loại bình thường.

“Ta đương nhiên cũng biết, nhưng cảm giác của ta không có sai, thật sự là có cảm giác như vậy.” Đoan Mộc Ngưng chu miệng: “Vô Uyên, lúc ta không có ở bên cạnh ngươi, ngươi rốt cục đã gặp qua người nào?”

Đoan Mộc Ngưng hoài nghi, trong lúc y bị Phong Vô Uyên ném cho Mộc Thương Lãng, có phải hắn đã đi qua địa phương nào, hoặc đã có chuyện gì xảy ra hay không.

“Có thể có chuyện gì chứ, ta và Hồ đế luôn đi cùng nhau, nhóc con ngươi sao lại không biết?” Phong Vô Uyên nhẹ nhíu mày.

“Nói cũng phải…..” Nhóc con chu chu miệng, đột nhiên ánh mắt dừng trên môi Phong Vô Uyên.

Chẳng lẽ……

Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở to, con ngươi lóe ra tia quang huy kinh ngạc.

“Ngưng Nhi…… Ngô……”

Mới vừa mở miệng nói đã bị môi nhóc con áp lên.