Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 77: Chương 77





Diệp Noãn bỏ ngoài tai những lời đường mật của người đàn ông, cô vẫn giữ quyết định của mình, nhất quyết không chịu xuống gặp mặt hắn.
"Diệp Noãn, tôi sẽ đứng ở đây đợi em xuống!"
Tư Cảnh Vực không chịu khuất phục, hắn khiên quyết muốn gặp mặt Diệp Noãn bằng được.
Diệp Noãn đâu chịu dễ dàng buông tha cho hắn ta như vậy chứ? Năm lần bảy lượt đều đẩy cô vào tình huống khó xử, đã thế còn thân mật công khai quan hệ mờ ám trước mặt vị hôn thê, càng khiến cho cô vò đầu dứt tóc e ngại bấy nhiêu.
"Tôi nói rồi! Một là một, hai là hai.

Tôi không xuống đâu, tạm biệt!"
Diệp Noãn trực tiếp ngắt điện thoại.

Để tránh người đàn ông lại gọi điện đến làm phiền, cô ngay lập tức bật chế độ máy bay, ném điện thoại sang một bên sau đó cuộn tròn lại trong chăn, hai mắt nhắm nghiền lại.
Ở dưới, Tư Cảnh Vực cố gắng gọi điện thoại cho Diệp Noãn, nhưng đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của tổng đài, sau đó ngắt máy giữa chừng.
Tư Cảnh Vực cứng đầu vô cùng, dẫu biết Diệp Noãn sẽ không chịu xuống gặp mình nhưng hắn vẫn nuôi tia hy vọng trong lòng.

Thầm nghĩ bụng chắc chắn cô gái sẽ đổi ý, ngoan ngoãn xuống mở cửa nhà tiếp đón mình.
Như sự thật đã vả cho người đàn ông một cái thật đau đớn! Đã gần ba mươi phút trôi qua, đèn điện trong phòng Diệp Noãn không hề thắp sáng, gió đêm lùa về ngày càng lạnh, trên người Tư Cảnh Vực chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh cùng với chiếc quần âu đen.


Thi thoảng làn gió lạnh đột ngột ùa đến, làm cho người đàn ông cảm thấy có chút lạnh, hai cánh tay sởn gai gốc.
"Diệp Noãn..."
Tư Cảnh Vực ngước mắt lên nhìn căn phòng phía trên tầng hai tối om, không nhịn được mà bất giác gọi thầm tên cô gái trong miệng.
Hắn chỉ muốn gặp cô, mạnh dạn tỏ tình và đem hết chấp niệm giấu trong lòng để nói với cô gái, nhưng lại bị cô phũ phàng từ chối, thậm chí còn nhẫn tâm cho hắn leo cây.
"Tôi sẽ đợi em! Dù có bắt tôi đợi đến sáng, tôi cũng đứng đây đợi!"
Hắn không muốn giữa hai người phụ nữ xảy ra mâu thuẫn tình cảm.

Bao nhiêu bất mãn về mối hôn sự Tư Cảnh Vực đã nói rõ cho Cố Nguyệt, giờ tình cảm chân thành hắn gom lại muốn trao tặng cho Diệp Noãn, e rằng đêm nay lại bất thành.
Lòng hắn rộng như vậy nhưng lòng trời lại quá hạn hẹp.

Cứ tưởng trăng đêm nay sẽ tròn và sáng tỏ, nhưng đâu có ngờ được, những đám mây đen ùn ùn kéo đến nuốt chửng đi những tia sáng ảo diệu.

Gió lạnh tạt qua con phố, vài hạt mưa tí tách rơi trên mái nhà, đọng lại trên chóp mũi cao dài của ai kia, rồi rồi lại chảy dài sang hai bên cánh mũi hệt như là giọt lệ bi thương.
Mưa mỗi lúc một lớn, gió một lúc một to, chắc mấy chốc con phố ngập trong trận mưa rào giao mùa, báo hiệu mùa đông đang cận kề tới.
Tư Cảnh Vực vẫn đứng đợi ở đó, khuôn mặt đẹp trai không góc chết ngửa lên trời, tựa hồ như đang muốn cơn mưa rửa trôi đi sắc mặt u ám, gột sạch đi cảm giác thật vọng tràn trề và nỗi sầu bi trong tâm trí.
Hai tay của hắn siết chặt thành đường quyền, trong thâm tâm không ngừng chửi mắng bản thân mình là một thằng vô dụng.

"Diệp Noãn...!em thật vô tâm..."
...
Sáng hôm sau, Diệp Noãn đến công ty làm việc như thường ngày, chỉ có điều cô không chạm mặt Tư Cảnh Vực hay Cố Nguyệt.
Lúc đầu cô cũng có chút tò mò sao người đàn ông hôm nay lại vắng bóng trong công ty, nhưng nghĩ lại nếu không có hắn cô cũng không bị quấy rầy.
Đến tận giờ ăn trưa, Diệp Noãn bị một đồng nghiệp nam trêu ghẹo, nói không có sếp lớn ở đây trông cô ủ rũ thiếu sức sống, hệt như hoa héo giữa nắng tháng ba.
"Này, lại giở hội chứng thích ăn đòn hả?"
Diệp Noãn trừng mắt với đồng nghiệp nam, thấp giọng cảnh cáo đối phương.
"Liệu phần hồn đấy! Đùa không vui chút nào đâu!"
Đồng nghiệp nam gãi đầu cười trừ một cái, anh ta tiến lại đứng bên cạnh cô, đầu hơi nghiêng nghiêng nói nhỏ vào tai Diệp Noãn.

"Người đẹp tính tình hôm nay nóng nảy vậy?"
"Nghiêm túc, không đùa cợt!"
"Anh nói thật mà, nay vắng mặt sếp tổng trông em không có tràn đầy nhiệt huyết như mọi khi."

"Vớ vẩn vừa thôi!"
Diệp Noãn huých nhẹ khuỷu tay vào eo của đồng nghiệp, giọng hơi gằn:
"Có thích trở thành gấu trúc không hả? Lo lấy phần cơm của mình đi!"
Đồng nghiệp nam thở dài, sắc mặt có chút thay đổi, vừa lấy thức ăn vừa kể lể cho Diệp Noãn nghe.
"Hình như sếp tổng hôm nay không được khoẻ thì phải! Sáng nay có cuộc họp khẩn cấp bên công ty đấu thầu, anh nghe nói cuộc đàm phán này căng thẳng lắm, kéo dài gần ba tiếng đồng hồ cơ mà.

Vừa nãy anh có vào văn phòng sếp tổng để báo cáo tình hình công việc, thấy sắc mặt của sếp tái xanh không giọt máu, đã thế giọng khàn khàn.

Theo kinh nghiệm ốm nhừ tử từ bé đến lớn của mình thì anh đoán chắc sếp đã sốt rồi.

Nhìn đôi môi thâm tím của sếp là anh đoán sếp bị nhiễm cảm lạnh rồi.

Mà sếp có đi đâu đâu mà nhiễm lạnh được nhỉ? Nhà cao cửa rộng, đi con chiến mã bốn bánh, đã thế không gian khép kín, nắng thì không xuyên đến, mưa chẳng ướt người, lấy lý do gì mà bị cảm được nhỉ?"
Anh ta nói lưng chừng, ngừng lại một chốc lát, sau đó lại tự phán đoán tiếp.
"Hay là...!sếp tổng bị thất tình nhỉ? Chắc chắn rồi! Chắc chắn sếp bị con gái nhà người ta cho leo cây chẳng hạn, đã thế đêm qua còn mưa to gió lớn nữa, có khi nào thẹn quá hoá giận mà dầm mưa chăng? Haha, nghĩ cũng thấy tội! Không ngờ sếp cũng bị thất tình! Đúng là ai trong đời cũng một lần bị...!thất...!tình...!hự..."
Hai câu cuối đồng nghiệp nam ngân dài trong họng nhưng lại bị Diệp Noãn thụi vào cạnh sườn, cô nhắc khéo anh ta còn có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy thức ăn.
Sau đó Diệp Noãn cùng đồng nghiệp nam dùng bữa trưa nhưng không hiểu sao cô lại không có tâm trạng ăn uống, trong đầu văng vẳng truyền đến câu nói ban nãy của đồng nghiệp.
Cô nuốt không trôi, thức ăn mắc nghẹn trong cuống họng.

Diệp Noãn nghĩ một hồi, sau đó quyết định đứng dậy, chào đồng nghiệp một câu sau đó rời đi.
Diệp Noãn không ngừng cắn nhá lấy đầu ngón tay trỏ, tâm trạng rối rắm vô cùng.

Lẽ nào hắn ta vì đứng đợi cô mà bị nhiễm lạnh sao? Không thể nào, hắn là một tên tự cao tự đại, tuyệt đối không có khái niệm kiên nhẫn đứng chờ đợi người khác, đã thế đêm qua còn đổ trận mưa rào.
Tuy tự an ủi lỏng mình như thế, nhưng đôi chân của Diệp Noãn không chịu nghe theo não bộ điều khiển, đi đến văn phòng làm việc.
Đứng trước cửa, Diệp Noãn do dự một hồi, sau đó đưa tay lên gõ cửa ba tiếng, nhưng bên trong không thoát ra một tiếng động nào.
Cô mở cửa ra, thấy căn phòng không có một bóng người nào.

Diệp Noãn bất giác đưa mắt nhìn về căn phòng nhỏ ở phía bên trong, từ từ tiến vào.
Trong căn phòng thắp một cốc nến sáp thơm thư giãn, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu sáng một góc nhỏ nhưng Diệp Noãn vẫn cảm nhận được đâu đó truyền đến tiếng thở khe khẽ.
Cô từ từ đi đến bên giường, nhìn thấy người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ.

Hơi cúi người xuống, cô tay vươn ra chạm vào trán của người đàn ông.
Nóng quá!
Diệp Noãn giật mình, Diệp Noãn ngay lập tức rụt tay lại, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi nóng truyền từ trán người đàn ông vào da thịt cô, còn cảm thấy da tay có chút ươn ướt.
Cô nhìn kĩ, quả thật vầng trán của Tư Cảnh Vực thấm đẫm mồ hôi, thi thoảng đôi mắt phượng nhíu lại, cổ họng thoát ra âm thanh hừ hừ cực kỳ khó chịu.

"Tư...!Tư Cảnh Vực! Anh không...!sao...!sao chứ?"