Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 48: 48: Nợ Cậu Một Người Cha





"Tư tổng, bản xét nghiệm hôm qua anh đã xem chưa?"
Tay Tư Cảnh Vực đang lật văn kiện bỗng ngưng trệ, cau mày nhìn đến Thời Lục.

"Đã có rồi?"
Thấy phản ứng này của hắn, Thời Lục chợt khó hiểu, đáp lại:
"Đúng vậy, hôm qua tôi đã mang bản xét nghiệm đến thư phòng của anh nhưng chẳng thấy anh đâu nên đặt nó trên bàn làm việc.

Tư tổng, chẳng lẽ anh không thấy?"
Hắn bắt đầu thay đổi thái độ, sắc mặt lạnh tanh đặt mạnh xấp văn kiện xuống bàn tạo nên âm thanh thô bạo, giọng nói trầm thấp chứa cảnh cáo.

"Sau này những gì tôi bảo cậu làm phải tận tay đưa, tận miệng nói cho tôi, nếu có lần sao thì cậu không cần làm trợ lý bên cạnh tôi nữa."
Nghe những lời đe doạ này từ hắn, Thời Lục căng cứng cả người, trán toát mồ hôi hột từ lúc nào.

Đúng là lần này cậu đã sơ xuất gây ra lỗi lầm bởi vì bận bịu chuyện công ty, không có kiên nhẫn chờ đợi mà đưa tận tay bản xét nghiệm cho Tư Cảnh Vực.

Ở trong căn hộ của hắn cũng không đề phòng đến hai mẹ con Diệp Noãn.

Thời Lục kính cẩn cúi đầu xin lỗi hắn một tiếng, sau đó liền ra ngoài.

Cả phòng làm việc trở về sự yên tĩnh.

Nhớ lại biểu hiện đêm qua của Diệp Noãn, Tư Cảnh Vực bán tín bán nghi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, lấy xe láy khỏi công ty một mạch về chung cư.

Vừa mở cửa, hắn đã nhắm đến thư phòng, lục lọi mọi tài liệu trên bàn, một phong bì màu vàng hiện ra trong chồng tài liệu, Tư Cảnh Vực liền rút nó lên.


Hàng mày cao chặt khi xem từng dòng chữ viết trong tờ giấy.

"Sao giờ này chú về đây?"
Giọng nói lanh lãnh của Diệp Sở An từ bên ngoài cửa khiến hắn khôi phục thần trí, liền nhét tờ xét nghiệm lại phong bì, dáng vẻ điềm đạm trước sau như một.

"Chú quên tài liệu nên về lấy thôi."
Hắn đi đến xoa đầu cậu bé một cái, hỏi:
"Ở nhà có chán không? Chú đưa cháu đến công ty nhé?"
Cậu ngập ngừng một lúc, sau đó thì lắc đầu.

"Không được đâu, mẹ không cho cháu đến."
"Bình thường cháu ranh mãnh thế nào đâu phải chú không biết? Cháu bây giờ còn nghĩ đến chuyện sợ mẹ nữa à?"
Diệp Sở An quay sang chỗ khác, phụng phịu giẫm chân.

"Cháu nói không đi là không đi rồi, chú đừng nói nữa, cũng đừng mong sẽ dễ dàng lấy lòng cháu.

Quan trọng nhất là mẹ cháu kia kìa, mẹ cháu hình như rất chướng mắt chú."
Khoé mắt hắn cong cong không che giấu nỗi vẻ buồn cười, ngắt một cái vào má của cậu nhóc.

"Thế nhóc không biết rồi, muốn thu hút phụ nữ trước hết phải để lại ấn tượng cho người đó.

Mẹ của cháu rất đặc biệt nên thay vì để lại ấn tượng tốt thì chú phải cố tình để lại ấn tượng xấu cho cô ấy.

Không bao lâu cô ấy sẽ gục ngã trước chú thôi."
Diệp Sở An nghe hắn nói mà càng khinh thường, đây là cái lý lẽ gì vậy? Như thế cũng có thể nói cho hợp lý được.

"Chẳng phải chú còn đi làm sao? Mau đi đi, cháu không nói chuyện với chú nữa đâu!"
Nhìn hình bóng nhỏ nhắn của Diệp Sở An rời đi, Tư Cảnh Vực không biết sao có chút nuối tiếc.

Thằng bé này giống hắn rất nhiều nhưng chẳng có chút quan hệ huyết thống gì với hắn.


"Tư tổng, anh vừa đi đâu thế?"
"Tôi về nhà lấy tài liệu."
Diệp Noãn nhận ra tâm trạng Tư Cảnh Vực đang không tốt, cũng không nói gì thêm bắt đầu làm việc.

Hơn ai hết cô hiểu ra lý do mà hắn buồn bực.

Chính cô đã tráo đổi bản xét nghiệm đó thành một bản khác hoàn toàn, đã thành công dối lừa hắn.

Nhưng cô nào biết trước đó Tư Cảnh Vực đã âm thầm xét nghiệm cô và Diệp Sở An, biết được quan hệ mẹ con ruột của hai người…
Cậu bé lại giống hắn quá đỗi nên hắn hy vọng cậu sẽ có quan hệ huyết thống với mình, nhưng sự thật ngày hôm nay làm cơn ảo vọng đó vỡ tan.

Hắn sẽ vì Diệp Noãn có con riêng mà từ bỏ chấp niệm với cô?

Mãi đến cuối tuần, chỉ còn một ngày nữa là ba người họ sẽ rời Los Angeles trở về nước.


Tư Cảnh Vực không đến công ty làm việc mà đưa hai mẹ con Diệp Noãn và Diệp Sở An đi chơi một bữa giải khuây.

Họ đi ăn rất nhiều quán nổi tiếng, tham quan những nơi nổi tiếng ở thành phố này.

Diệp Sở An đã đi qua nhiều nơi với Tư Cảnh Vực và Diệp Noãn, điều vui vẻ nhất đối với cậu là đi chơi công viên, cậu được hắn và cô nắm lấy tay mình như bao đứa trẻ khác.

Đừng nghĩ cậu có suy nghĩ trưởng thành thì không biết yêu quý trân trọng những phút giây này.

Dù thế nào cậu cũng còn là một đứa con nít, cũng ước có ba mẹ cùng nhau chăm sóc mình.

Diệp Noãn hiểu được tâm tư của con trai, cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong người, có phải cô quá ích kỷ rồi?
"Nhóc con, chơi tàu lượn siêu tốc được không?"
"Đương nhiên là được rồi, vậy còn chú?"
Hắn cười khinh khi, thản nhiên nói:
"Những trò trẻ con này sao làm gì được chú.

Ba chúng ta cùng chơi đi!"
Diệp Noãn lên tiếng từ chối:
"Đi cả ngày nay rồi, tôi cảm thấy hơi nhức đầu.

Hay là anh và An An chơi đi!"
"Em ổn chứ?"
Tư Cảch Vực vươn tay muốn chạm vào đầu cô nhưng gần chạm đến thì khựng lại, sau đó rút tay về với vẻ không còn tự nhiên.

"Tôi đưa em đi bác sĩ."
Cô một mức lắc đầu từ chối.

"Phô trương thế làm gì, chỉ là hơi nhức đầu thôi.

Hai người chơi đi, tôi ở đây xem được rồi!"
"Vậy em ở đây, đừng đi đâu đấy, anh cùng An An chơi xong sẽ trở lại ngay."

Diệp Noãn khẽ gật đầu, mang theo sự suy tư nhìn hắn nắm tay con trai của cô đi vào trong.

Chẳng biết bọn họ nói với nhau những gì mà cứ cứ nói mãi, lâu lâu trên khuôn miệng nhỏ của Diệp Sở An nở rõ nụ cười vui vẻ.

Còn Tư Cảnh Vực tâm trạng cũng không tệ.

Cô bỗng chốc không hiểu, hắn đã xem bản xét nghiệm đó, hiểu rõ Diệp Sở An không có liên quan gì đến mình mà vẫn đối tốt với cậu bé như thường, hắn là thật tình thương Diệp Sở An? Hay là tình cha con thiêng liêng đến nổi một tờ xét nghiệm cũng không làm thay đổi được.

Thật rằng cô rất sợ có một ngày Diệp Sở An sẽ bỏ cô mà đi mất.

Đứa con trai đã bầu bạn với cô suốt bảy năm, thật sự không muốn cậu bé bị ai cướp đi.

Nhưng vào khoảnh khắc nhìn Tư Cảnh Vực và Diệp Sở An ngồi kế bên nhau bắt đầu trò chơi.

Cậu bé hét lên ôm chặt cánh tay hắn với vẻ sảng khoái.

Cô nhận ra suốt bao năm nay mình đã nợ cậu bé một người cha đúng nghĩa.

Muốn ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này, Diệp Noãn móc điện thoại trong túi xách ra quay lại cảnh tượng hai người một lớn một nhỏ đang vui sướng trượt lên trượt xuống trên tàu lượn siêu tốc.

Khoé môi cô cũng không kìm được bất giác cong lên.

Bỗng dưng miệng và mũi cô bị một mảnh vải ép chặt.

Mùi thuốc nồng nặc sộc lên mũi làm Diệp Noãn choáng váng, chưa được kịp phản kháng thì đã rời vào hôn mê, chiếc điện thoại trên tay rơi mạnh xuống đất….