Lúc Tiểu Ngư tỉnh dậy, Thấu thiếu gia đã không còn ở trong phòng.
Cô mặc quần áo đã được chuẩn bị sẵn ở trong phòng, sau khi thu dọn mọi thứ ngăn nắp xong, cô nhìn sang đồng hồ báo thức bên cạnh một cái, nhất thời kinh ngạc —— tám giờ rưỡi!
Cô lại ngủ chung với một người đàn ông xa lạ trên một chiếc giường lâu như vậy, còn phá bỏ truyền thống mỗi ngày đều thức dậy trước sáu giờ sáng của mình bao năm nay, dậy muộn hơn hai giờ so với bình thường... Chuyện này quá không bình thường rồi! Đồng chí Nhan, đồng chí bị sao thế!
Tiểu Ngư nhanh chóng cột tóc lên, cô đi ra cửa liền chạy thẳng xuống nhà bếp, không nghĩ lại gặp được chú An ở lối rẽ của cầu thang, biết được tin tức Thấu thiếu gia đã đến công ty.
Cô nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, Thấu thiếu gia không có ở đây.
"Nhan tiểu thư, tôi đã ăn sáng rồi.” An Ngôn nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô thì vui vẻ hòa nhã nói: “Bữa ăn sáng của cô cũng đã chuẩn bị xong, tôi để ở phòng ăn, cô đi dùng đi."
"Cảm ơn chú An!"
Tiểu Ngư vỗ ngực, chưa tỉnh táo lại được, một mình đi tới phòng ăn. Cô tưởng rằng vẫn là bữa sáng bình thường và đơn giản như mọi ngày, nhưng khi cô đi tới phòng ăn thì thấy trên bàn bày ra la liệt rất nhiều món ăn thì không khỏi kinh ngạc nói không ra lời.
Lúc này chỉ mới không tới mấy ngày mà An thúc đã quan sát được bữa sáng mình thích ăn gì, biết khẩu vị của mình?
Những món ăn đặt trên bàn, rõ ràng tất cả đều là món ăn cô thích, không sai biệt chút nào.
Chú An, chú biết tối hôm qua tôi bị người ta bắt nạt nên mới làm như vậy để an ủi tôi có phải không, chú An, chú thật là tốt với cháu...
Mấy món ăn này, được bày trên đĩa tao nhã, chú trọng trình bày, màu sắc thuần khiết, tươi ngon hấp dẫn.
Chén cháo trắng này, mùi gạo thuần túy ấm áp, lan tỏa khắp nơi.
Tất cả đều là đồ thượng hạng, cao cấp và chất lượng nhất.
Đừng nói là ăn, chỉ cần liếc mắt nhìn thì cũng có thể làm người ta vô cùng thèm ăn, không thể cưỡng lại mà bước đến nếm thử.
Sau khi Tiểu Ngư cảm động và ca ngợi, cô lập tức ngồi xuống, không chút do dự nếm thử một miếng. Trong nháy mắt, đôi mắt đẹp to tròn nheo lại, chỉ cảm thấy hạnh phúc từ bên trong tim dâng tràn ra ngoài.
Ngon quá đi, trời ơi, cõi đời này tại sao có thể có bữa ăn sáng ngon như vậy chứ?
Có người nói, thức ăn ngon nhất là làm người ta có thể ăn mà có cảm giác hạnh phúc.
Đối với khoảnh khắc này mà nói, Nhan tiểu thư sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô mới biết thì ra cháo trắng dưa cải bình thường cũng có thể làm ra mùi vị cao cấp và thượng hạng như vậy. Đơn giản chính là mỹ vị nhân gian, thực khó có thể thỏa mãn được!
Nếu nói tay nghề này của chú An tốt hơn so với cô gấp trăm lần cũng không hề khoa trương chút nào!
Tiểu Ngư tôn sùng chú An, cẩn thận không dám lãng phí một giọt cháo nào, ăn xong cô nhanh chóng dọn dẹp rồi chạy đến chỗ chú An nói cảm ơn: “Chú An, chú cực khổ rồi, cảm ơn chú đã tốn công chuẩn bị cho tôi bữa sáng hoàn mỹ như vậy."
Lúc Nhan tiểu thư nói cảm ơn, đôi mắt đầy trìu mến.
An thúc cười đáp: "Nhan tiểu thư, cô không cần cảm ơn tôi, thật ra thì người cực khổ cũng không phải là tôi."
Tiểu Ngư chớp mắt, không rõ ý trong lời nói của chú ấy, vẻ mặt đầy dấu hỏi, mãi lâu sau mới bừng tỉnh nói: "Biệt thự Nam Cung mời đầu bếp mới sao?"
"Đầu bếp mới?"
Chú An ngừng một lát, than thở, Nhan tiểu thư, suy nghĩ của cô bay quá xa rồi!