"Mời Hạ thiếu gia ra xe, đưa về phòng thí nghiệm của tôi!"
Đường Táp nhớ tới lời uy hiếp của Thấu thiếu gia, quay đầu phân phó với vệ sĩ.
Mấy người vệ sĩ lên tiếng đáp lại, lập tức đưa Hạ Lãng đi ra ngoài.
Hạ Lãng giãy giụa, Hạ Lãng kêu gào nhưng cuối cùng cũng không chống lại bọn cận vệ cao to mạnh mẽ, bị kéo sống ra ngoài...
Nhan Tiểu Ngư thì bị Đường thiếu gia tự mình đưa về biệt thự tư gia Nam Cung an toàn.
Trước lúc sắp xuống xe, Đường thiếu gia đột nhiên chống cằm, ý vị sâu xa nhìn cô nói: "Nhan tiểu thư người thật so với hình còn xinh đẹp hơn, mặt mũi như thế này, không trách Thấu thiếu gia của chúng ta sẽ thích..."
Hả, thích cái gì! Nhan tiểu thư hoảng hốt lo sợ, vội vàng khoát tay: “Đường thiếu gia, anh nói bậy gì đó, tôi và Nam Cung tiên sinh chẳng qua là..."
"Nhan tiểu thư, mặc dù Thấu thiếu gia hơi biến thái một chút nhưng cậu ấy đúng là một người tốt có thể phó thác. Không bằng cô suy nghĩ thật kỹ một chút, Nam Cung gia bọn họ tuyệt đối sẽ không bạc đãi Nhan tiểu thư cô..."
"Cảm ơn Đường thiếu gia đã đưa tôi về, hẹn gặp lại, tôi đi trước!"
Sắc mặt bạn học Nhan đầy hốt hoảng, vội vã tạm biệt một tiếng liền lao xuống xe, bước chân lộn xộn đi vào trong biệt thự, có lúc còn té lộn nhào một cái, vô tình rớt mấy cây rau chân vịt, Tiểu Ngư cũng không nhớ nổi mình đã nhặt như thế nào, bóng người nhanh chóng biến mất.
"Xem ra, cá đã mắc câu rồi."
Đường thiếu gia tựa vào trên tay lái, lắc đầu chặc lưỡi: “Ít ngày trước trên mặt còn đầy phòng bị với cậu, bây giờ nhắc tới cậu liền đỏ mặt, Nam Cung Thấu, cậu hay thật."
****************
Tiểu Ngư ăn cơm tối rồi tắm, lúc thay quần áo ngủ nằm ở trên giường vẫn còn chưa tỉnh hồn, bởi vì Đường thiếu gia nói câu không trách cậu ta thích cô như vậy kia, cũng bởi vì trước khi đi Thấu thiếu gia nói câu sau này, tôi chính là bạn trai cô kia...
Đầu cô rối rắm thành một đoạn lộn xộn như trộn thành hồ vậy, ngay cả suy tính cũng khó khăn.
Lại nói, không phải là lão đại xã hội đen sẽ có rất nhiều phụ nữ sao?
Lại nói, không phải là bên người lão đại xã hội đen đều là mỹ nữ như mây sao?
Lại nói, không phải là lão đại xã hội đen rất hèn hạ, rất vô sỉ, rất chơi bời, lại rất hoa tâm sao... Vì sao lão đại xã hội đen cô gặp lại không giống như vậy chứ!
Tuy rằng có chút độc mồm độc miệng, có chút kiêu ngạo, thỉnh thoảng còn có chút lưu manh. Nhưng trước những ưu điểm của người này thì những thứ kia dường như hoàn toàn trở thành gió thoảng mây trôi, làm cho người khác suy nghĩ một chút tim liền đập không bình thường.
Bạn học Nhan che ngực đáng thương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô đã thích Thiếu đương gia xã hội đen rồi sao?
No no, cô trọn đời tình nguyện làm một cảnh sát tốt vì nhân dân phục vụ, tại sao có thể liên quan không rõ ràng với người trong giới xã hội đen, sinh ra một đoạn tình cảm trái với luân thường đạo lý như vậy chứ?
Rối rắm, đau khổ.
Tiểu Ngư chôn mặt ở trong gối, thì thầm lẩm bẩm: "Ông nội, anh ấy và người chồng lý tưởng của cháu hoàn toàn không giống nhau, lý tưởng và thực tế chênh lệch thật là lớn, cháu phải làm thế nào đây..."
Nhan Tiểu Ngư biết không có người trả lời mình, liền rên rỉ một tiếng, ngẩng mặt từ trên gối quay người lại ——
Lúc xoay người lại vô cùng bất ngờ, cảm giác có một mùi hương đàn ông bao phủ xung quanh tấn công tới, cuốn thẳng vào miệng cô. Hương vị ngọt ngào xông vào miệng lưỡi khiến cho cô không kịp thấy rõ mặt mũi người đến đã cảm giác cả người bị đè nặng lên, bị người đó đặt ở dưới thân, quấn lấy môi lưỡi của cô...
"Ưm..."
Là anh ấy... Trở lại.