"Nam Cung thiếu gia, anh đã nói chắc chắn như thế, hạng mục này liền quyết định vậy đi, ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu cụ thể và các hoạt động tuyên truyền đến, hợp đồng cũng đã soạn thảo xong, ngày mai sẽ đưa tới. Nếu như Nam Cung thiếu gia còn yêu cầu nào cứ nói, chỉ cần không trái với nguyên tắc, thì bên chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Thư kí của Thị trưởng ở đầu bên kia điện thoại cười, nói cảm ơn,
Nam Cung Thấu gật đầu, nói đôi lời khách sáo, liền tắt điện thoại, trực tiếp đi đến phòng khách---
Trong phòng khách, Nhan Tiểu Ngư đang ngồi ngẩn người.
Hôm nay cô không mặc trang phục người hầu, trên người vẫn còn đang mặc cảnh phục, mái tóc búi gọn gàng ra phía sau, trước trán rủ xuống vào sợi tóc mái, lông mi dài che khuất ánh mắt luôn rạng rỡ, tự dưng thêm mấy phần cô đơn và khổ sở.
Vóc dáng Nhan tiểu Ngư không thấp, khoảng chừng một mét sáu tám, nhưng bởi vì đôi mắt to, chiếc mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn, luôn khiến cho người ta có cảm giác lanh lợi, có ý muốn bảo vệ. Đối với Thấu thiếu gia cũng không ngoại lệ, huống chi với chiều cao của Thấu thiếu gia, Nhan tiểu thư thật sự được coi là nhỏ con.
Dĩ nhiên, nếu xóa hai chữ bảo vệ đi, anh cũng không phản đối.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, Thấu thiếu gia đã nhìn rõ Nhan Tiểu Ngư một vòng từ trên xuống dưới, áo khoác vắt ngang khuỷu tay, anh chậm rãi đi qua, thuận thế ngồi xuống, cánh tay dài vươn ra, không nói một lời ôm lấy hông của Nhan tiểu thư....
"Anh làm gì đấy!" Nhan Tiểu Ngư đang ảo não, không phát hiện người đến, nhất thời giật mình, nhìn khuôn mặt anh tuấn trách cứ: “Không có tiếng động liền ôm người, anh là gấu Koala à!"
"Nhan tiểu thư lên tiếng là được rồi?"
Thấu thiếu gia trả lời, nhẹ nhàng cười, nhiệt lập tức phả lên gáy cô, ngứa ngáy.
Tiểu Ngư như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, lập tức giãy dụa, muốn hất tay của anh ra: “Buông tay ra, nếu không tôi sẽ không khách khí."
"Tiêu Ngư không khách khí như thế nào? Cường hôn tôi như lần trước sao?" Thấu thiếu gia không chút ngượng ngùng nói: “Nhan tiểu thư, thu hồi lại tâm tư của cô, quan hệ của chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường."
Đồ háo sắc... Đồng chí Nhan nhìn trời, người ôm tôi là ai, bây giờ tay anh còn đang ở bên hông tôi sờ mó đấy? Mà từ trong miệng của anh lại như kiểu tôi mới là người ác bá lưu manh vô lễ vậy?
Nam Cung Thấu không để ý sự giãy dụa của cô, vươn tay qua hông cô, lấy một vật từ trong túi cô ra: “Mở máy, sau này không có lệnh của tôi, không được phép tắt máy."